Ngày thứ hai, Trữ Hoài Tĩnh đúng hẹn lại tới, lần này chỉ có ba người cùng đi. Khi bọn họ đến Dục Tú sơn trang thì luận võ cũng đã bắt đầu. Lôi đài hôm nay tựa hồ có chút bất đồng so với mọi năm. Thông thường thì phải trải qua hai ngày mới có sự xuất hiện của các môn phái, thế nhưng lúc Trữ Hoài Tĩnh vừa đến đã thấy phái Vũ Đường cùng phái Hành Sơn quyết đấu.
Cả hai môn phái đều khá lợi hại, nội công tâm pháp tương đối nắm vững, điểm khác nhau duy nhất chính là phái hành Sơn thì dùng kiếm pháp Dĩ Khoái trứ danh, còn phái Vũ Đường thì dùng chiêu thức Tắc Dĩ lưu loát.
Trữ Hoài Xa lần đầu chứng kiến trận chiến giữa hai cao thủ, đôi mắt thẳng tắp nhìn về lôi đài, rất sợ bỏ sót điều gì. Trữ Hoài Tĩnh hướng mắt về phía tiểu án phía trên liền thấy được Tần Dực Nguyệt, chiếc phiến thủy chung không có rời tay, cả người một dạng tiêu sái, khóe mắt vi thiêu, đôi môi thoáng cười, bộ dạng hồ ly thật đúng một điểm cũng không thay đổi.
Trữ Hoài Xa túm tay áo của Trữ Hoài Tĩnh hỏi: “Tứ ca, hai người kia là ai a?”
Trữ Hoài Tĩnh nhìn lên lôi đài hừng hực khí thế: “Vận lam bào là phái Vũ Đương đại đệ tử – Ngụy Nguyên, vận bạch sam là đệ tử duy nhất của phái Hành Sơn – Diệp Nhất Hàng.”
“Na, tứ ca nghĩ ai sẽ giành phần thắng?” Trữ Hoài Xa dán tại bên người Trữ Hoài Tĩnh hỏi.
“Diệp Nhất Hàng niên kỉ còn trẻ, tuy rằng kiếm pháp thuần thục nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm.” Qủa nhiên, sau khi Trữ Hoài Tĩnh vừa mới dứt lời, Diệp Nhất Hàng đã bị Ngụy Nguyên đánh xuống lôi đài.
Ngụy Nguyên đứng ở phía trên khách khí ôm quyền: “Đa tạ.”
Trữ Hoài Tĩnh nhìn Trữ Hoài Xa hưng phấn không ngừng liếc mắt nói: “Ngươi nếu muốn lên thì cứ lên đi, ta không ngăn cản.”
Trữ Hoài Xa tại lúc Trữ Hoài Tĩnh cho phép liền lên lôi đài, Ngụy Nguyên nhìn vào một thân ửng đỏ trường bào trước mắt: “Các hạ là?”
“Tại hạ Mộc Hoài Xa. Ngụy huynh, thỉnh.” Sau khi khách sáo một lúc hai người đều cùng xuất chiêu. Trữ Hoài Xa từng ra chiến trường, có đủ kinh nghiệm, nhưng đây lại là lần đầu chân chính cùng người đấu võ, khó tránh có chút lực bất tòng tâm. Tuy nhiên võ công của hắn xem như không tồi, lại có chút bốc đồng tuổi trẻ, dám đi mạo hiểm nên chẳng mấy chốc liền hạ được Ngụy Nguyên.
Trữ Hoài Xa liên tục tiếp chiêu của các môn phái, đều khi nguy cấp chuyển bại thành thắng, nhượng người liên can một trận băng hàn, thế nhưng càng làm cho họ mở rộng tầm mắt chính là, sau khi Trữ Hoài Xa đả bại lâu chủ Mạc Lăng Nhiên thì Tần Dực Nguyệt liền phe phẩy chiết phiến nhảy lên lôi đài.
Hắn cười đùa nhìn Trữ Hoài Xa: “Hoài Xa huynh võ công khá tốt, tại hạ bất tài muốn cùng lãnh giáo mấy chiêu.”
Trữ Hoài Xa không quen nhìn Tần Dực Nguyệt luôn luôn đùa cợt nhưng cũng cùng hắn khách khí một lúc. Tiếp đó trường kiếm thẳng tắp hướng Tần Dực Nguyệt đâm tới khiến y nghiên người tránh né, cười nói: “Hoài Xa huynh, sao lại tức giận như vậy? Đây là lôi đài luận võ, không phải nơi trả thù.”
Trữ Hoài Xa hừ lạnh một tiếng, bỏ qua phản ứng của Tần Dực Nguyệt, chỉ là một lòng tấn công, chiêu chiêu tàn nhẫn, tựa hồ muốn y đi vào chỗ chết. Tần Dực Nguyệt cũng luôn xảo diệu né tránh, tựa như đang muốn vui đùa cùng Trữ Hoài Xa.
Trữ Hoài Tĩnh có chút đau đầu nhìn hai người ở trên lôi đài, Tần Dực Nguyệt nhìn hắn cười cười một chút liền dốc toàn lực, thẳng tắp khóa trụ yết hầu của Trữ Hoài Xa, ngân phát tự như bạch điệp bay lượn, nhượng người hoa mắt.
Trữ Hoài Xa không nghĩ mình lại bị đánh bại đơn giản như thế, có chút không được tự nhiên, Tần Dực Nguyệt buông hắn ra: “Hoài Xa huynh, đa tạ.”
“Hừ!” Trữ Hoài Xa cũng không màng nhìn đến y, nhảy xuống lôi đài, đến bên Trữ Hoài Tĩnh, trên mặt một mạt đỏ ửng, không biết là do vừa luận võ xong hay vì cớ gì?
Tần Dực Nguyệt chỉ là nhìn Trữ Hoài Tĩnh thần bí cười rồi tiếp tục chuyên chú vào màn luận võ. Không ngừng có những võ lâm chính phái từ đâu kéo tới nhưng thân ảnh bạch sắc vẫn thủy chung trụ vững.
“Ngươi bại bởi Tần Dực Nguyệt cũng là thường tình, võ công của hắn ở trên giang hồ khó gặp địch thủ, chỉ cần người kia không đến.” Trữ Hoài Tĩnh chuyên chú nhìn vào lôi đài, cất tiếng nói với Trữ Hoài Xa vẫn đang ảo não.
Trên đài tình hình khó phân, mọi người đều phải chuyên chú, Trữ Hoài Tĩnh nguyên bản không chút biểu tình đột nhiên nghiêm túc, có một người hầu ở tại sơn trang nói chuyện gì đó với Niếp Tư Sân, hắn liền tái nhợt sắc mặt ly khai hiện trường. Trữ Hoài Tĩnh nói với Mặc ở phía sau: “Theo Niếp Tư Sân xem có chuyện gì.”
Mặc nghe theo lời, thần không biết quỷ không hay ly khai hiện trường, lúc này phía tên lôi đài chỉ còn một người là Tần Dực Nguyệt, y mỉm cười nhìn quét xung quanh: “Còn ai nguyện ý hay không?”
Bạch y tung bay, ngân phát buông xỏa, kim mâu tại ánh dương quang trở nên rực rỡ, toàn bộ hội trường lạnh ngắt như tờ, đột nhiên ở trong không khí phát ra hương thơm lạ lùng, nhượng Tần Dực Nguyệt chỉ trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, Trữ Hoài Tĩnh túc khời vùng xung quanh lông mày, thấp giọng nói: “Hắn tới rồi.”