Trên đài, Đỗ Vi Lan tựa như không hề nghe thấy, hắn chỉ là chuyên chú mà hôn thiên hạ trước mặt. Gương mặt của Tần Dực Nguyệt dần dần xuất hiện một mạt đỏ ửng, nhượng vẻ thanh tuyệt thoát tục nguyên bản lại càng trở nên mị hoặc.
Niếp Tư Sân thấy Đỗ Vi Lan căn bản không hề phản ứng với lời nói của mình liền trở nên tức giận, đang lúc muốn nhảy lên đài thì đã bị một người dùng trường tiên đánh bật.
Toàn bộ hội trường nhất thời lặng ngắt như tờ, Trữ Hoài Xa vẫn duy trì thần tình ngây dại mà nhìn vào hai người phía trên, thẳng đến khi Đỗ Vi Lan chậm rãi thả Tần Dực Nguyệt ra. Điều làm mọi người không tưởng nhất chính là y lại hung hăng trở tay quăng cho Đỗ Vi Lan một cái tát, khuôn mặt nguyên bản trắng noãn liền hiện lên ngũ chỉ ấn màu hồng sắc.
Tần Dực Nguyệt dùng sức xoa môi, dùng nhãn oán giận nhìn vào Đỗ Vi Lan: “Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi muôn làm cái gì thì làm cái đó? Nói cho ngươi biết, ta không phải nam sủng của ngươi.”
Tần Dực Nguyệt vừa nói xong, Trữ Hoài Xa liền ngây dại mà lặp lai, “Nam sủng?”, thanh âm tuy rằng cực nhỏ nhưng Đỗ Vi Lan vẫn có thể nghe thấy, Trữ Hoài Tĩnh đứng bên cạnh hắn thì cũng không cần phải nói.
Từ trong tay áo của Đỗ Vi Lan đột nhiên bay ra một dải bạch lăng, tốc độ nhanh đến nỗi không ai biết được thứ đó đã bao lấy cổ của Trữ Hoài Xa thế nào, chỉ là khi bọn họ hồi tỉnh thì nó đã xiết chặt lấy Trữ Hoài Xa, gương mặt hắn trở nên đỏ bừng.
Trên đài, Tần Dực Nguyệt giống như phát cuồng, vội vã kéo lấy bạch lăng: “Ngươi đang làm gì? Mau buông ra!”
Nói chưa dứt lời, bạch lăng trên cổ của Trữ Hoài Xa lại buột chặt hơn, gương mặt hắn trở nên đỏ bừng. Cũng ngay lúc đó, Trữ Hoài Tĩnh nhanh chóng rút ra một thanh chủy thủ, cắt ngang bạch lăng, sau đó quay sang Đỗ Vi Lang mà nói: “Vi Lan giáo chủ, có thể nể mặt ta mà buông tha cho gia đệ không, gia đệ trẻ người non dạ, ta thay hắn hướng Vi Lan giáo chủ bồi tội!”
Đối với lời nói của Trữ Hoài Tĩnh, tất cả mọi người đều là biểu tình đang xem kịch vui, đường đường là tà giáo giáo chủ mà lại phải nể mặt y sao? Chê cười!
“Nguyên lai là Mộc đại phu, nếu đây là đệ đệ của Mộc đại phu thì lần này ta sẽ tha cho, mong rằng lần sau sẽ không tái diễn!” Đỗ Vi Lan đứng trên đài cao nhìn Trữ Hoài Tĩnh mỉm cười, rồi lần thứ hai đem hết tinh thần tập trung vào Tần Dực Nguyệt.
Nhưng đôi khi lão thiên gia lại không muốn để yên như thế, một phong ba vừa qua thì một phong ba khác đã tới.
Chỉ chốc lát sau, một đại đội binh sĩ bao vây hội trường, đầu lĩnh chính là thái tử Trữ Hoài Du. Đây nhất định là một tình huống trăm năm khó gặp, tà giáo giáo chủ, thái tử đương thời, võ lâm nhất phái đều tề tựu một chỗ.
Trữ Hoài Du ăn vận huyền sắc trường bào, trong tay ôm Mộc Tĩnh Vũ, bước chân đi tới bên người của Trữ Hoài Tĩnh: “Tứ đệ, đã lâu không gặp. Không, cũng không phải là đã lâu không gặp, tối thiểu là chúng ta đã gặp lại khỏang hai ngày trước rồi ni, ngươi nói có đúng không?”
Những người trong giang hồ đều là biểu tình khiếp sợ, Trữ Hoài Xa ngồi ở một bên mà thở hổn hển, Đỗ Vi Lan trên đài trước nay đều là biểu tình không liên quan đến mình, còn lại Tần Dực Nguyệt bên cạnh thì là bộ dáng ảo não.
Mộc Tĩnh Vũ sau khi thấy Trữ Hoài Tĩnh liền dùng âm thanh nhu nhuyễn mà hô: “Cha.”
“Trữ Hoài Tĩnh bình tĩnh mà nhìn vào người trước mắt: “Ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là cung nghênh Dực vương hồi cung rồi, ngươi nói có đúng không, tứ đệ!”
Tần Dực Nguyệt đứng bên cạnh Đỗ Vi Lan hô lớn: “Tiểu Tĩnh, ngươi không thể cùng hắn trở lại!”
Trữ Hoài Du yếu ớt đảo qua hai người trên đài: “Nguyên lai là Tần tiểu hầu gia, hôm nay thật đúng là náo nhiệt!”
Đỗ Vi Lan hơi nheo lại đôi mắt, khóe miệng tà khí nổi lên, đây là điềm báo cho thấy hắn đang muốn giết người, Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên mở miệng: “Ta theo ngươi trở lại.”
Trữ Hoài Du cười nói: “Đại ca ta thập phần tưởng niệm ngươi ni…” Trữ Hoài Du còn chưa nói hoàn đã thấy một đạo bạch quang hiện lên, Mộc Tĩnh Vũ trong lòng Trữ Hoài Du đã không còn hình bóng, hài tử vững vàng rơi vào lòng của Đỗ Vi Lan.
Mộc Tĩnh Vũ không chút hoảng sợ, trái lại đưa tay vuốt vuốt gương mặt của Đỗ Vi Lan cười to: “Vi Lan ca ca.” Vì vậy mà mọi người ở đây lần thứ hai bị kinh sợ!
Đỗ Vi Lan sờ đầu của Mộc Tĩnh Vũ rồi nhìn sang Trữ Hoài Tĩnh: “Hiện tại Vũ Nhi để ta chăm sóc, ngươi không cần lo lắng.”
“Đa tạ Vi Lan giáo chủ, Vũ Nhi phiền ngươi chiếu cố, ta sẽ trở lại.” Trữ Hoài Tĩnh nói xong rồi quay sang Trữ Hoài Du: “Thái tử điện hạ, thỉnh dẫn đường!”
Sau lời nói này, Đỗ Vi Lan cũng không ngăn trở. Mắt thấy bọn họ dần dần tiêu thất, Mộc Tĩnh Vũ đột nhiên khóc lớn: “Cha, ta chờ cha!”
“Vũ Nhi ngoan, cha rất nhanh sẽ trở về.” Đỗ Vi Lan mỉm cười hống Mộc Tĩnh Vũ, thuận tiện dùng tay kia ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Tần Dực Nguyệt rồi nhảy vào mã xa, nghênh ngang mà đi. Nguyên bản cảnh tưởng náo nhiệt trong nháy mắt trở nên tĩnh mịch.
Thẳng đến thật lâutất cả mới khôi phục trở lại, ngày hôm nay xem như được đại khai nhãn giới ba?