Mưa xuân rả rích, gió nhẹ lay động, hương vị phật thủ nhàn nhạt làn tỏa, Trữ Hoài Tĩnh dựa vào lan can, ngắm nhìn khung cảnh phía dưới. Bên cạnh hồ sen là một gốc liễu thật to, cành liễu tùy ý buông thả, hình thành những mảng hình cắt.
Khung cảnh tươi mát làm cho tâm tình cũng đặc biệt bình tĩnh. Hồn qua nghìn năm, trở về quá khứ chỉ vỉ không muốn cả hai rơi vào đường chết, thế nhưng dù có trốn chạy đến đâu thì cũng chẳng thể thoát khỏi.
Tình vốn như một chén rượu độc, biết rõ sẽ chết nhưng vẫn không muốn quay đầu, một hơi cạn sạch chỉ vì một khắc mộng đẹp thoáng qua.
“Chi nha” một tiếng, cừa phòng bị người đẩy ra, thân thể Trữ Hoài Tĩnh trong nháy mắt có chút cứng ngắc nhưng khóe miệng thì lại cong lên. Hắn không quay đầu, lẳng lặng đứng yên như đang chờ đợi điều gì.
Một đôi tay lành lạnh vòng qua thắt lưng, siết lại thật chặt, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai, “Sao không ngủ nhiều một chút? Đây đây làm gì?” Trữ Giác Phi gác cằm lên vai Trữ Hoài Tĩnh, mái tóc đen dài dây dưa một chỗ.
“Ngủ ở đó không an toàn nên ta đi sớm một chút, miễn cho mình cứ phải lo sợ.” Trữ Hoài Tĩnh nói xong khiến không khí trở nên trầm lặng, dường như có chút nặng nề.
Trữ Giác Phi nhíu mày, có chút thở dài, không đáp trả lại, có những điều lòng đã tự hiểu, nhiều lời vô ích.
Đối với hai kẻ vừa gặp lại mà nói thì hôm nay có chút đặc thù. Trữ Giác Phi cũng không phải lần đầu làm một tên hôn quân, chẳng màn triều chính, y và Trữ Hoài Tĩnh ở lại Trầm Hương các một đêm, khung cảnh tốt đẹp như vậy chính là cuộc sống cả hai vẫn luôn mong muốn, rồi lại không dám hy vong cxa vời.
Hôm sau, Trữ Giác Phi bị Trữ Hoài Tĩnh đẩy đi lâm triều, tất cả đều cảm giác được tâm tình của bệ hạ hôm hay vô cùng thoải mái, điều này cũng làm bọn họ buông lỏng không ít, xem ra hôm nay khí trời rất đẹp.
“Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều.” Tiểu thái giám cạnh Trữ Giác Phi hô to.
Trữ Hoài Du đứng giữa những đám quan lại, im lặng cúi đầu. Mấy đại thần thấy Trữ Giác Phi tầm tình thoải mái nên cũng tranh thủ tấu mấy việc vặt vướn tay vướn chân, Trữ Giác Phi cười tươi như hoa, không chút để ý.
Lúc này, Công bộ thượng thư Ngụy Dân Giang từ giữa đám quan viên bước ra.
“Khởi bẩm bệ hạ, Tứ hoàng tử đã hồi cung, chiếu theo quy củ Hoàng thất, Tứ hoàng tử phải ra ngoài để lập phủ đệ, không thể ở lại trong cung. Cựu thần chẳng hay hoàng tử định lập phủ ở đâu?”
Nhất thời cả một triều đình đều trở nên yên tĩnh, tất cả đều phát hiện vẻ mặt tươi cười của bệ hạ nháy mắt lại trở nên băng lãnh, ai ai cũng không dám thở mạnh. Lời của Công bộ thượng thư hoàng toàn không sai, hoàng tử sau tuổi đều phải xuất cung lập phủ, đây là quy củ lâu đời, bọn họ thật không rõ việc này rốt cuộc đã chọc giận bệ hạ ở đâu.
“Ngụy ái khanh, ngươi nghĩ nơi nào tương đối thích hợp?” Trữ Giác Phi hỏi lại, nhãn thần sắc bén, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhạt. Ngụ ý nếu ngươi dám tiếp tục nói thì hãy cẩn thận cẩn thận bay đầu.
Ngụy Dân Giang đã ngồi trên chức Công bộ thượng thư thì đương nhiên không phải là kẻ ngu xuẩn, hắn lập tức ngầm hiểu, đáp: “Cái này… vi thần cũng không dám chắc chắn.”
“Vậy chờ ngươi biết rõ rồi hãy dâng tấu.” Trữ Giác Phi tức giận liếc nhìn toàn bộ đại điện, “Bãi triều!”
Đám quan viên tận lực hưởng ứng, “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Trữ Giác Phi cũng không nhìn lại, dứt khoát phất tay bỏ đi.
Trữ Hoài Du quỳ gối bên dưới, nhíu chặt đầu mày, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.