Trữ Hoài Xa thống lĩnh ba mươi vạn đại quân đến Thanh Loan trấn, im lặng chờ đợi Trữ Giác Phi hạ lệnh, tuy vậy nhưng trong lòng hắn từ lâu đã rất nôn nóng. Hắn không rõ vì sao phụ hoàng lại muốn diệt trừ Tà giáo trong khi Tứ ca vẫn còn trong tay bọn chúng, lẽ nào y không quan tâm sống chết của Tứ ca hay sao?
Y Lan giáo tuy là tà giáo nổi danh giang hồ, người gặp người ghét, nhưng thật ra lại không hề làm gì nguy hại cho triều đình, vì vậy đối với hành động lần này của Trữ Giác Phi, Trữ Hoài Xa không những không hiểu mà còn phẫn nộ.
Hắn đã ở Thanh Loan trấn đợi tròn ngày nhưng Trữ Giác Phi vẫn không hề phát lệnh, việc này đối với tính cách nóng nảy của Trữ Hoài Xa đương nhiên là không thể chịu được nên hắn tự mình chạy đến Hoàng Tuyền trấn.
Hoàng Tuyền trấn và Thanh Loan trấn chỉ cách nhau hơn hai mươi dặm, Trữ Hoài Xa giữa đường không dừng nên chỉ khoảng một canh giờ là đến. Liên tục giằng co sau vài tháng, Hoàng Tuyền trấn đã không còn sự náo nhiệt khi xưa, khung cảnh dường như có chút hoang tàn, dòng người qua lại đường cũng rất ít ỏi.
Móng ngựa chạm đất vang lên từng hồi ma sát, Trữ Hoài Xa một thân hồng sắc trường bào dẫn đến không ít ánh mắt.
Lúc này, một đám khất cái từ trong góc đường vọt ra, đem Trữ Hoài Xa vây lại xin chút bố thí, Trữ Hoài Xa lớn như vậy mà chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này nên lập tức có chút cứng ngắc. Hắn máy móc rút túi tiền ra, nhưng ai biết vừa thấy có tiền thì bọn họ liền nhào vào giành giật, sau đó biến mất hút ở cuối góc đường.
Trữ Hoài Xa nhìn bàn tay trống không của mình mà bất đắc dĩ run run khóe miệng, tiếp tục đi đến viện tử của Trữ Giác Phi.
Nơi đây yên tĩnh không một tiếng động, Trữ Giác Phi ngồi dưới tàng cây, trong lòng ôm Mộc Tĩnh Vũ đang ngủ say, hình ảnh này trong mắt của Trữ Hoài Xa có chút quái dị không nói nên lời, thì ra yên tĩnh cũng có lúc lại ấm áp như vậy.
Tuy rằng không đành lòng phá hư bầu không khí này nhưng lý trí lại chiến thắng tình cảm, hắn tiến đến gần hai người.
“Phụ hoàng.”
Trữ Giác Phi nhìn lướt qua Trữ Hoài Xa sau đó chậm rãi đứng lên ôm Mộc Tĩnh Vũ vào phòng, lưu lại Trữ Hoài Xa đang đứng ngơ ra, bản thân hắn đã làm sai gì sao?
Đứng một hồi, Trữ Giác Phi cũng từ trong phòng bước ra, một thân bạch y tiêu sái tuấn dật nhưng gương mặt lại làm cho kẻ khác kinh sợ, “Hoài Xa, binh phù của ngươi đâu?”
Trữ Hoài Xa nghe Trữ Giác Phi hỏi vậy tâm liền lạnh xuống, gấp gáp tìm kiếm trên người, thế nhưng nơi vốn cất binh phù nay đã trống không, hắn quỳ phịch xuống: “Thỉnh phụ hoàng trách phạt.”
“Đây không phải là lần đầu ngươi xuất binh nhưng sao có thể hồ đồ như vậy. Thân là một thống suất mà lại một mình rời khỏi quân doanh, hiện giờ còn làm mất binh phù, ngươi kêu trẫm làm sao có thể tín nhiệm ngươi.” Trữ Giác Phi đến trước mặt Trữ Hoài Xa, buông lời trách phạt.
“Nhi thần biết tội, chỉ là nhi thần không rõ, phụ hoàng vì sao không để ý an nguy của Tứ ca ở Y Lan giáo.” Trữ Hoài Xa biết mình phạm sai nhưng vẫn không kiêu ngạo, không diểm nịnh thẳng thắng hỏi Trữ Giác Phi.
Nhắc đến Trữ Hoài Tĩnh, tâm trạng Trữ Giác Phi lại có chút phiền não, y không nhịn được mà nói: “Chuyện này ngươi không cần lo, ngươi nếu muốn tiếp tục ở đây thì hãy an phận một chút, bằng không cho dù ngươi là nhi tử của ta ta cũng sẽ không niệm tình.”
Trữ Giác Phi nói xong liền đem một hộp nhỏ ném tới, Trữ Hoài Xa mở ra, binh phù bình yên vô sự nằm ở bên trong, ngực hắn rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn như cũ mạnh miệng nói, “Phụ hoàng, ta thật sự hoài nghi Tứ ca có phải thân sinh của ngươi hay không.”
Trữ Hoài Xa nói xong cũng không quay đầu mà dứt khoát rời khỏi viện tử, lên ngựa nghênh ngang rời đi, Trữ Giác Phi có chút thất lạc thở dài một hơi: “Nếu như không phải thân sinh thì ta còn mừng nữa là!”
Sau khi Trữ Hoài Xa rời đi, Hoàng Tuyền trấn liền nổi mưa to suốt ba ngày ba đêm, nước sông phía Tây dâng trào, mắt thấy sắp có hồng thủy đánh vào Hoàng Tuyền, mọi người đều cảm thấy hoảng sợ, một số lời đồn bắt đầu kéo đến.
Nói cái gì mà Y Lan giáo là Thánh giáo, trời đổ mưa to là muốn cảnh báo việc triều đình trấn áp, mà trận mưa này cũng giúp cho tình thế ba bên có sự xoay chuyển.