Đêm lạnh.
Viện tử nho nhỏ được đuốc soi sáng.
“Bệ hạ, quân chủ Hào quốc đã phái người đến Y Lan giáo, e rằng muốn cùng bọn họ liên thủ, chúng ta nên ra tay trước để không chế tình hình.” Nguyên Nhược Khê một thân thanh sắc trường sam, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ ngưng trọng.
Trữ Giác Phi cúi đầu trầm tư thật lâu: “Tứ hoàng tử vẫn đang bất minh, chúng ta không thể tùy tiện ra tay.”
Lúc này, Triệu Ngôn Chi vốn đang im lặng lại lên tiếng: “Bệ hạ, đã tra ra được tung tích của Tứ điện hạ. Khi đang trên đường đến Y Lan giáo điện hạ đã bị thám tử Hào quốc bắt được, hiện đang giam giữ ở trong doanh trại.”
“Ngươi nếu đã biết sao lại không nói!” Trữ Giác Phi đập bàn phẫn nộ.
Triệu Ngôn Chi tự biết có tội nên cũng im lặng quỳ xuống. Trữ Giác Phi nôn nóng qua lại trong phòng, tình cảnh này khiến cho các vị tướng lĩnh hai mặt nhìn nhu, bọn họ chưa từng nhìn thấy bệ hạ hỗn loạn như vậy, ngôi cửu ngũ trong mắt bọn họ là một người luôn trầm tĩnh cơ trí.
Trữ Giác Phi vung tay nói: “Ba ngày sau, Nhược Khê dẫn theo bà nghìn binh lính lẻn vào Y Lan giáo, Tần Lan dẫn theo một vạn binh lính đến phía sau núi, phòng ngừa Hào quốc bất ngờ xuất quân. Tần Lĩnh, ngươi đi thông tri Hoài Xa, kêu hắn tiếp tục đợi lệnh. Ngôn Chi, ngươi đi theo ta.”
Trữ Giác Phi vừa dứt lời liền mang theo Triệu Ngôn Chi rời khỏi viện tử, “Ngôn Chi, bây giờ ta vào doanh trại Hào quốc để cứu Tĩnh Nhi, ngươi ở lại Hoàng Tuyền chăm sóc Tĩnh Vũ cho tốt, đại quân tạm thời do ngươi cai quản.”
Triệu Ngôn Chi nghe Trữ Giác Phi định tự mình mạo hiểm lền quỳ rạp xuống: “Bệ hạ, triệu lần không thể, ngài cứ để vi thần đi cùng.”
Trữ Giác Phi dứt khoát cự tuyệt lời thỉnh cầu của hắn, Triệu Ngôn Chi biết mình không thể khuyên can nên chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc đề nghị: “Vậy cứ để ám ảnh đi theo bệ hạ, khi cần có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Trữ Giác Phi không đáp lại mà xoay người nhảy lên tuấn mã, phóng đi trong đêm.
Triệu Ngôn Chi nhìn bóng lưng của y, tâm trạng vẫn treo lơ lửng rốt cuộc buông xuống, bệ hạ của hắn là thật tâm.
Trữ Giác Phi phóng ngựa không dừng, chưa qua một đêm đã đến biên cảnh Linh Lung trấn của Hào quốc. Nơi đây đông người náo nhiệt, vì là chỗ tiếp giáp hai nước nên vô cùng phồn hoa. Y chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ của Linh Lung trấn cũng không thấy một binh lính nào, sau khi cẩn thận hỏi thăm mới biết thì ra Lãm Nguyệt đã đem đại quân đóng ở sơn cốc ngoài trấn, nói là để tránh náo loạn.
Trữ Giác Phi lặng lẽ cưỡi ngựa đến doanh trại. Tới nơi, y mới biết đây không chỉ là một sơn cốc mà là cả một đồng bằng rộng lớn với rất nhiều trướng bồng, mỗi một trướng bồng đều có binh lính canh gác.
Trữ Giác Phi quan sát địa hình một lúc rồi quay về Linh Lung trấn tìm một gian khách , cho gọi ám ảnh.
“Ngươi đi điều tra xem lúc trước Lãm Nguyệt có từng ở lại Linh Lung trấn hay không, với lại gần đây trên trấn thường hay có ai lui tới.”
Ám ảnh sau khi nhận lệnh liền biến mất. Trữ Giác Phi sau khi quan sát địa hình đã phát hiện, nơi này tuy được được binh lính canh gác nhưng lại không phải là chỗ đóng binh thật sự của Hào quốc, với lại ở đây không có vật dụng che đậy rất dễ để lộ quân tình. Lấy sự hiểu biết của y đối với Lãm Nguyệt mà nói thì người này sẽ không thể giam Tĩnh Nhi ở một chỗ sơ hở như vậy.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Trữ Giác Phi chỉ có thể chờ ám ảnh mang tin tức về rồi mới tính toán kỹ lưỡng. Y cần phải để cho Nguyên Nhược Khê tấn công Y Lan giáo trước rồi mới cứu Tĩnh Nhi, y không thể để Tĩnh Nhi trở thành cái đích cho sự chỉ trích của kẻ khác.