Đêm trăng soi sáng.
Toàn bộ Y Lan giáo rơi vào tĩnh lặng, Tần Dực Nguyệt chắp tay đứng trên điếu cước lâu, thân ảnh thoạt nhìn có chút cô đơn. Gió thổi làm tóc lay động, đôi mắt hắc sắc trầm tĩnh như nước, thâm sâu như biển.
Bạch sắc trường sam bao lấy thân thể khiến cho y thoạt nhìn như gầy yếu hơn, bạch y nổi bật trong đêm khiến cho thân ảnh càng thêm trống trải. Trong khoảng thời gian này, y ốm đi trông thấy, nhìn qua còn muốn tiều tụy hơn cả Đỗ Vi Lan.
Dưới lầu là một hồ sen, lá xanh theo gió chập chờn tỏa ra hương thơm thanh nhã.
Một đạo bạch ảnh nhoáng qua trong mắt, Tần Dực Nguyệt cả kinh vội vã đuổi theo. Khi y đuổi đến Hoa Nguyệt trì thì bạch ảnh đã không còn tung tích.
Nơi đây là thánh địa của Y Lan giáo, hông có sự đồng ý của giáo chủ thì không kẻ nào được vào, có thể ra vào nơi đây ngoại trừ Đỗ Vi Lan thì chỉ có ba người là y, Quyết Vi và Quyết Trần. Nhưng giờ đêm đã khuya, hai người kia sẽ đến đây sao?
Tần Dực Nguyệt lặng người, cho đến khi cơn gió thổi qua thì y mới thoát khỏi những suy nghĩ của mình. Ánh mắt vừa chuyển lại thấy một vật rơi trong bụi hoa, y cau mày khom lưng nhặt lấy, là một cây khổng tước linh trâm.
Ngón tay trắng nõn vuốt ve mặt trâm sau đó khẽ cong khóe miệng, đôi mắt hiện lên một mạt đau xót. Y bật cười rồi chậm rãi đứng lên, giọt lệ nơi khóe mắt rơi xuống thân trâm. Tần Dực Nguyệt khôi phục lại vẻ mặt như thường, chỉ là ánh mắt hiện lên hàn quang dữ tợn làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Y cất trâm vào tay áo rồi lách mình đi vào bụi rậm bên cạnh Hoa Nguyệt trì, sở dĩ nói nơi này là cấm địa bởi vì ở đây có một mật đạo dẫn đến nội sảnh của điếu cước lâu, cũng tức là phòng của Đỗ Y Lan.
Tần Dực Nguyệt lấy hỏa chiết soi sáng mật đạo, một cỗ mùi hương quen thuộc truyền đến khiến y nheo mắt. Sau khoảng một chung trà nhỏ, y đến được đầu kia của mật đạo, sau đó phất tay áo khiến toàn bộ con đường trở về một mảnh hắc ám.
Đến trước gian phòng của Đỗ Vi Lan, y không nóng lòng mở cửa mà chỉ đứng yên tại chỗ, thời gian qua lâu đến mức y cho đã rằng những chuyện phát sinh trong những ngày qua chỉ là một hồi mộng ảo, nhưng mặc kệ thế nào, trước mắt đã là một sự thật không thể trốn tránh.
Tần Dực Nguyệt hít sâu một hơi, đẩy ra cánh cửa mà mình đã chạm qua vô số lần.
Đứng trước cửa sổ là một thân bạch y, mái tóc bạc dài tự do phân tán, buông xõa tựa như thác nước, trường bào bị gió thổi bay, lay động từng hồi.
Tần Dực Nguyệt không đến gần mà chỉ đi tới cạnh bàn, rót đầy chung trà rồi tinh tế nhấp vào một ngụm, “Thú vị lắm sao?”
Đỗ Vi Lan chậm rãi xoay người, đôi mắt đỏ tươi lóe ra quang mang chói mắt, làm da trắng nõn có chút tiều tụy, khóe miệng như trước mang theo nụ cười tùy ý dễ dàng mê hoặc lòng người, chỉ là tại giờ khắc này, nụ cười đó khiến cho Tần Dực Nguyệt đặc biệt gai mắt. Những trò khôi hài trong mấy ngày qua đã nhắc nhở cho y thấy bản thân đã từng ngu xuẩn đến dường nào.
Chung nước trong tay Tần Dực Nguyệt phóng thẳng vào vầng trán trắng nõn của Đỗ Vi Lan khiến những mãnh vỡ rơi đầy trên người. Tuy máu tươi không ngừng chảy xuống nhưng hắn vẫn thủy chung tươi cười, vẻ mặt không chút thay đổi, việc này khiến Tần Dực Nguyệt bộc phát: “Vì sao không tránh?!”
“Vì sao phải tránh?” Đỗ Vi Lan không trả lời mà hỏi ngược lại y.
“Đúng vậy, vì sao phải tránh? Bởi vì ngươi vốn không cần phải làm như vậy…, bởi vì ngươi rất hài lòng khi thấy ta tức giận! Bởi vì ngươi rất vui khi đem ta ra đùa giỡn! Bây giờ ngươi rất thỏa mãn vì đã thành công đùa giỡn ta thêm lần nữa phải không!” Tần Dực Nguyệt quát lớn, nước mắt đua nhau rơi xuống.
Gương mặt Đỗ Vi Lan trong nháy mắt có chút vặn vẹo, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, “Ta thừa nhận, ta gạt ngươi là sai, nhưng ta làm như vậy là có nguyên nhân.”
“Ngươi luôn có lý do, mỗi một việc ngươi làm đều có lý do, thế nhưng ngươi cho ta là cái gì! Ngươi có biết, trong một khắc ta biết hết thảy đều là âm mưu của ngươi ta hoàn toàn không có tức giận, ta thậm chí lại còn cảm thấy may mắn, may mắn sao tất cả mọi việc đều chỉ là một màn kịch, may mắn ngươi không có chuyện gì, may mắn ngươi vẫn còn rất tốt, thế nhưng bây giờ ta lại nghĩ, bị ngươi đùa giỡn trong tay như vậy ta đúng là kẻ ngu si!” Tần Dực Nguyệt đau đớn phát tiết, đôi mắt vốn luôn trầm tĩnh nay đã trở nên vô cùng sắc bén.
Đỗ Vi Lan đột nhiên ôm y vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, cũng không tiếp tục biện minh cho mình. Tần Dực Nguyệt liều mạng giãy dụa, mong muốn thoát khỏi cái ôm mình đã khát vọng từ lâu.
“Đừng nhúc nhích.” Đỗ Vi Lan thống khổ lên tiếng, một sợi tơ máu theo khóe miệng chảy xuống, rơi trên bạch sam của Tần Dực Nguyệt, hình thành những đốm đỏ tươi.
Tần Dực Nguyệt nhận ra Đỗ Vi Lan suy yếu nên cuống quýt ôm lấy hắn muốn nhìn rõ mặt nhưng Đỗ Vi Lan lại ôm chặt y, chậm rãi mở miệng: “Để ta nghỉ một lát là được rồi.”
Tần Dực Nguyệt đình chỉ giãy dụa, Đỗ Vi Lan dựa đầu trên vai y, đôi mắt đỏ tươi mất đi sức sống rồi chậm rãi khép lại.
Đến khi Tần Dực Nguyệt phát hiện thì hạ thân của hắn đã có thật nhiều máu, khiến cho y phục của cả hai đều nhiễm đỏ. Tần Dực Nguyệt hốt hoảng nắm tay của Đỗ Vi Lan, phát hiện hắn đã khép mắt từ bao giờ, y không dám tin mà hô to: “Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi lại muốn gạt ta phải không? Ngươi mau tỉnh lại…”
Tiếng hô của Tần Dực Nguyệt kinh động Quyết Vi và Quyết Trần, lúc cả hai bước vào thì trong phòng đã nồng nặc mùi máu. Bọn họ cuống quít chạy đến bên cạnh Đỗ Vi Lan, kiểm tra thân thể của hắn rồi quay sang nói với Tần Dực Nguyệt: “Giáo chủ sinh non.”