QUYỂN : BẤT THẮNG NHÂN SINH NHẤT TRÀNG TÚY
[KHÔNG THẮNG NHÂN SINH MỘT TRẬN SAY]
Tối hôm sau, Trữ Hoài Tĩnh dẫn theo Triệu Ngôn Chi đến Mẫu Đan lâu. Đây là thanh lâu rất nổi danh ở Biện Lương thành, loại mỹ nhân nào cũng có, thế nhưng lão bản ở đây có chút thần bí, đến nay chưa từng có người gặp qua, chỉ biết lão bản họ Hàn, mà người thường lộ diện để cai quản thanh lâu chính là Viêm Ngọc.
Trữ Hoài Tĩnh vừa đến gần Mẫu Đan lâu liền nghe được mùi hương đặc biệt của son phấn. Trước cửa, hồng đăng soi sáng, các nữ tử bày ra mọi tư thế tự cho là duyên dáng nhất để lôi kéo khách nhân, thậm chí còn có vài người hào phóng đi thẳng ra ngoài hô to mời gọi.
Nhưng kỳ dị chính là bọn họ thấy Trữ Hoài Tĩnh nhưng lại không dám đến gần, Triệu Ngôn Chi đứng ở phía sau quan sát một hồi rồi nói: “Công tử thật sự muốn vào sao? Nếu như bị bệ hạ biết…”
Trữ Hoài Tĩnh phất tay ý bảo bản thân đã biết sau đó sải bước tiến vào.
Trong đại sảnh ồn ào náo nhiệt, những lời kêu gào, đùa giỡn hỗn loạn đan xen.
Trữ Hoài Tĩnh đi tới một bàn không người trong góc rồi ngồi xuống, tinh tế quan sát nơi này. Bàn ghế ở đây đều được làm từ loại gỗ tốt nhất của cây đàn tử, nhìn qua vô cùng tao nhã, những bức điêu khắc trên tường đều được dùng dương chi bạch ngọc khảm thành, vô cùng tinh tế.
Triệu Ngôn Chi gọi một gã sai vặt đến, phân phó hắn gọi tú bà của thanh lâu ra. Gã thấy cả hai ăn vận cao sang, cử chỉ ưu nhã, liền biết không giống như người tìm hoan mua vui bình thường nên liền nghe lời chạy đi.
Chỉ chốc lát sau, gã sai vặt liền dẫn theo một nam tử bạch y bước ra. Nam tử gương mặt nho nhã, thoạt nhìn như một viên ngọc đã được mài dũa, tuy không quá hoa mỹ nhưng là một loại nét đẹp không thể bỏ qua. Đôi mắt hoa đào mang theo ý cười, ôn nhuận nhu hòa, làn da trắng nõn như trứng lột vỏ, mềm mịn mê người.
Vô luận về phương diện nào thì nam tử cũng đạt tới trình độ gần như hoàn mỹ, là một tác phẩm nghệ thuật vô cùng giá trị. Trữ Hoài Tĩnh đột nhiên nghĩ chuyến đi này cũng không quá tệ.
“Chẳng hay hai vị công tử gọi tại hạ đến là vì chuyện gì?” Khóe miệng cong lên, ánh mắt mang theo ý cười, người này quả nhiên là một yêu nghiệt tu luyện lâu năm.
Trữ Hoài Tĩnh một tay chống cằm, một tay vuốt ve chiết phiến, đôi mắt khép hờ, thanh âm thản nhiên: “Ta muốn gặp Trầm Liễm cô nương một lát.”
Nam tử vẫn giữ ý cười, “Thật có lỗi, Liễm Trầm không tiếp khách, nàng chỉ bán nghệ không bán thân. Công tử nếu muốn gặp nàng thỉnh mong ngày mai quay lại, Liễu Trầm sẽ biểu diễn hai ngày mỗi tháng.”
“Tại hạ đã ngưỡng mộ cầm nghệ của Liễu Trầm cô nương từ lâu, mong Viêm công tử có thể nể mặt một chút.” Trữ Hoài Tĩnh vốn định hối lộ tú bà một chút trong trường hợp không được phép gặp, nhưng mà bây giờ nếu như cho tiền thì đừng nói gặp, chỉ sợ cả một bước chân không thể đặt vào đây.
Viêm Ngọc áy náy nói: “Thật có lỗi, nơi này tuy là thanh lâu nhưng vẫn rất có quy củ.”
“Nếu đã như vậy thì ta cũng không làm phiền.” Trữ Hoài Tĩnh đứng dậy, ôm quyền nói.
Trữ Hoài Tĩnh thấu hiểu lễ nghĩa khiến cho Viêm Ngọc có chút kinh ngạc nhưng hắn vẫn không để lộ, ôm quyền cười nói: “Chúng ta mở cửa buôn bán nào có sợ phiền phức, nhưng điều tại hạ hiếu kì chính là…” Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Công tử vì sao ưu ái Liễm Trần như vậy, ở Mẫu Đan lâu chúng ta có rất nhiều người tuyệt sắc, so với Liễu Trần còn nổi bật hơn, vì sao nhất định phải là nàng?”
Trữ Hoài Tĩnh cười cười không nói, hắn phất tay với Viêm Ngọc rồi xoay người rời đi. Viêm Ngọc nhìn bóng lưng của Trữ Hoài Tĩnh đạm cười lắc đầu, trong mát có thêm một phần hứng thú.
Triệu Ngôn Chi vẫn im lặng theo sau, hắn nghĩ đêm nay Trữ Hoài Tĩnh quá mức coi trọng Viêm Ngọc, đương nhiên không phải hắn lo người này đột nhiên thay lòng, chỉ là cảm giác Trữ Hoài Tĩnh khác với thường ngày.
“Công tử, bây giờ chúng ta hồi phủ sao?”
Trữ Hoài Tĩnh hơi cong khóe miệng, lộ ra ý cười: “Không, đêm nay chúng ta tiến cung.”
Hai người đêm hôm nhập cung. Hoàng cung buổi tối có phần tráng lệ, trường minh đăng treo hai bên đường không ngừng tỏa sáng.
“Được rồi, cứ để ta đi một mình, ngươi về trước đi, ở nhà chỉ có Vũ Nhi.” Trữ Hoài Tĩnh rẽ bước đến Ngự thư phòng.
“Vâng.”
Trữ Hoài Tĩnh đến Ngự thư phòng mới phát hiện nơi vốn luôn sáng đèn nay lại tối đen như mực, hắn hơi nhíu mày, bất an đến gần. Lúc này, một tiểu thái giám cầm đèn từ trong hành lang bước ra, vừa thấy Trữ Hoài Tĩnh liền nói: “Đêm nay bệ hạ đã đến Lưu Ly cung của Lan phi.”
“Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.” Hiện tại trong lòng Trữ Hoài Tĩnh như bị vuốt mèo cào loạn.
Sau khi dạo quanh Ngự thư phòng một vòng, hắn chậm rãi đến Bích Vân cung. Từ lúc trở về Biện Lương đến nay hắn chưa từng ghé qua nơi này, nơi gánh lưu giữ ký ức hai kiếp của mình. Bích Vân cung vẫn giống như trước, cây cỏ rậm rạp, đồ đạc không hề thay đổi, chỉ là khung cảnh đã trở nên úa tàn.
Cử gỗ mộc mạc đều bị tróc sơn, cửa sổ cũng bám một tầng bụi dày, gốc hải đường đã tàn từ lâu. Sau khi đi hết một vòng, tâm tình hắn lại trở nên bình tĩnh.
Gió nhẹ thoảng qua, một cỗ mùi hương quen thuộc phảng phất trước mũi, Trữ Hoài Tĩnh có chút run sợ, lăng lăng đứng yên không dám quay đầu. Một vòng tay ấm áp vòng qua ôm lấy thắt lưng tinh tế.
“Sao lại đến đây?” Thanh âm trầm thấp làm cho người ta đặc biệt an tâm.
Trữ Hoài Tĩnh xoay người, dựa vào Trữ Giác Phi, lắng nghe nhịp tim hựu lực, để mùi hương nhàn nhạt của cây phật thủ bao bọc bản thân.
“Không có gì, đột nhiên muốn đến.” Thanh âm rầu rĩ, Trữ Hoài Tĩnh nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự tĩnh lặng trong chốc lát này.
“Tức giận sao?” Trữ Giác Phi nâng cằm Trữ Hoài Tĩnh, nhìn vào đôi mắt ôn nhuận như ngọc. Mỗi khi nghĩ ánh mắt này chỉ vì mình mà lưu lại hình bóng thì tình cảm của y lại mãnh liệt dâng lên.
Trữ Hoài Tĩnh cúi đầu, sau đó chậm rãi ngẩng lên: “Nếu ta nói mình thật sự tức giận thì sao?”
Trữ Giác Phi vuốt tóc Trữ Hoài Tĩnh, mang theo cưng chiều và ý cười nói: “Sau này ta sẽ không đến chỗ Lan phi nữa.”
“Những phi tần khác cũng không cho đi.” Lời nói mang theo ý tứ làm nũng khác với thường ngày.
“Được được được, đều theo ý ngươi.” Có ngươi là tốt rồi, hậu cung dù đẹp đến mấy cũng không sánh bằng một lúm đồng tiền của ngươi, chỉ là để ngươi không bị tổn thương ta chỉ có thể nạp nhiều như vậy che mắt kẻ khác.
“Ta mệt rồi.” Trữ Hoài Tĩnh khẽ ngáp một cái, dúi đầu vào lòng y.
Trữ Giác Phi ôm lấy thắt lưng của Trữ Hoài Tĩnh, mỉm cười nói: “Ân, chúng ta về nhà.”