Tiểu viện của Trữ Tĩnh Vũ ở ngay bên cạnh tiểu viện của Trữ Hoài Tĩnh, khung cảnh trang nhã mà thoải mái, trong sân có rất nhiều hoa cỏ, hương thơm lúc nào cũng thoang thoảng.
Buổi sáng, Trữ Tĩnh Vũ theo phu tử học một ít văn sử, đây là do Trữ Hoài Tĩnh đích thân an bài. Hắn biết nền giáo dục hiện nay vẫn chưa hoàn thiện nên đã dạy Vũ Nhi theo phương pháp kết hợp giữa cổ đại và hiện đại để bé có thể thoải mái và tự lập. Hiệu quả thập phần rõ rệt, bé thành thục và hiểu chuyện hơn những hài tử khác rất nhiều, kết quả này khiến hắn vui mừng nhưng cũng cảm thấy chua xót!
Trữ Hoài Tĩnh biết Trữ Tĩnh Vũ từ lúc về đây đã thay đổi rất nhiều, bé chẳng còn đeo dính cũng không làm nũng với hắn, tuy độc lập tự chủ là tốt nhưng đây không phải là điều mà Trữ Hoài Tĩnh mong muốn. Hắn tình nguyện thấy bé giống như những hài tử khác, ham chơi, bướng bỉnh, hiếu động, nhưng mà cố tình bé lại quá mức nhu thuận khiến hắn đau lòng.
Vừa đến trước thư phòng, Trữ Hoài Tĩnh đã nghe được giọng nam hài chăm chú đọc sách, thanh âm trong sáng mà hữu lực, đôi lúc còn xen lẫn vài lời dạy dỗ của phu tử. Trữ Hoài Tĩnh mỉm cười mở cửa bước vào.
Trữ Tĩnh Vũ và phu tử khi thấy hắn đến đều có chút kinh ngạc, phu tử cuống quit hành lễ: “Tham kiến Tứ điện hạ!”
“Đứng lên đi, ở đây không người ngoài phu tử không cần đa lễ.” Trữ Hoài Tĩnh đến cạnh Trữ Tĩnh Vũ hỏi: “Vũ Nhi, hôm nay học hành thế nào?”
“Hôm nay sự phụ giảng thơ và kể một số cố sự khi xưa.” Trữ Tĩnh Vũ nháy nháy đôi mắt lam sắc to tròn, nhìn qua cực kỳ khả ái.
“Nếu Vũ Nhi đã học nhiều như vậy thì ta dẫn con ra ngoài thư giãn rồi buổi tối lại cùng Hoàng gia gia ăn cơm chịu không?” Trữ Hoài Tĩnh cúi người ôn nhu nói.
Trữ Tĩnh Vũ nghe Trữ Hoài Tĩnh nói xong thì đôi mắt liền sáng lên nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường: “Nhưng công khóa hôm nay còn chưa hoàn thành.”
“Không sao, học tập cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi.” Trữ Hoài Tĩnh vừa cười vừa nói.
Trữ Tĩnh Vũ sau khi được hắn cho phép liền mặt mày rạng rỡ: “Cảm tạ cha!”
Trữ Hoài Tĩnh mỉm cười xoa đầu Trữ Tĩnh Vũ sau đó quay sang nói với phu tử: “Ngài cũng đã vất vả, ta cho người đưa ngài về phủ!”
“Vậy đa tạ Tứ điện hạ.”
Trữ Hoài Tĩnh phân phó thị nữ chuẩn bị một kiện y phục đơn giản cho Trữ Tĩnh Vũ rồi tự mình dẫn bé đi chơi. Vừa mới ra cửa, Trữ Tĩnh Vũ đã bị thế giới bên ngoài thu hút, bé tựa như một chú chim nhỏ hưng phấn, nhìn thấy cái gì cũng đều mới mẻ.
Nhưng mọi việc luôn có giới hạn, dù bé thích thú đến đâu thì vẫn không yêu cầu Trữ Hoài Tĩnh mua cho, chỉ dám liếc nhìn không ngừng, Trữ Hoài Tĩnh dõi theo bé mà lòng cảm thấy đau xót.
Hắn đến cạnh Trữ Tĩnh Vũ cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của bé rồi ngồi xuống hỏi: “Vũ Nhi muốn đi đâu chơi?”
Trữ Tĩnh Vũ mở to hai mắt nhìn khắp mọi nơi rồi dừng ở quầy hàng bán diều trên phố, nhưng đó lại quay đi: “Không biết.”
“Vì sao gần đây Vũ Nhi không còn thân cận với cha? Là cha có chỗ nào không tốt?” Trữ Hoài Tĩnh đã sớm nhận thấy rằng bé thay đổi nên cũng hỏi thẳng, hắn biết vấn đề nằm ở bản thân.
Trữ Tĩnh Vũ tủi thân cúi đầu không nói lời nào, Trữ Hoài Tĩnh xoa đầu bé rồi ôm vào lòng: “Không sao, ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi, cha biết mình đã không chăm sóc kĩ càng cho ngươi.”
Trữ Tĩnh Vũ vùi đầu vào ngực Trữ Hoài Tĩnh, nước mắt bắt đầu rơi xuống: “Ta… Ta cho rằng… Cha không cần ta nữa.”
“Cha sao lại không cần ngươi chứ, ngươi là nhi tử của cha, cha không nên rời đi như vậy.” Trữ Hoài Tĩnh mũi đã cay cay, vỗ lưng Trữ Tĩnh Vũ nói.
Trữ Tĩnh Vũ khóc thút thít, đôi mắt lam sắc bịt kín một tầng hơi nước, nhìn qua thật khiến cho người yêu thương.
“Cha dẫn ngươi đi mua diều được không?” Trữ Hoài Tĩnh dùng tay áo lau khô nước mắt của Trữ Tĩnh Vũ, ôn nhu hỏi.
“Ân.” Bé dứt khoát gật đầu.
Trữ Hoài Tĩnh mua cho Trữ Tĩnh Vũ một con diều vẽ hình kim hổ sau đó cùng ra ngoại ô thả diều. Tới chạng vạng, Trữ Tĩnh Vũ mới theo cha về cung.
Ánh chiều tà bao lấy hoàng cung, Trữ Tĩnh Vũ không thường đến đây nên lúc bước vào có chút câu nệ. Trữ Hoài Tĩnh nắm chặt tay bé, bé ngẩng đầu mỉm cười.
Hai người đến Sùng Hoa điện nhưng vừa tới cửa đã bị một tiểu thái giám ngăn lại. Trữ Hoài Tĩnh có chút hờn giận nhíu mày: “Có chuyện gì?”
“Thỉnh mong Tứ điện thứ tội, tiểu nhân chỉ là…” Tiểu thái giám còn chưa dứt lời thì đã bị một nữ thanh cắt ngang: “Dám đứng trước tẩm cung của bệ hạ cãi vả, các ngươi thật chán sống rồi!”
Trữ Hoài Tĩnh nghe thấy thanh âm từ trong phát ra thì đầu mày nhíu chặt, tiểu thái giám trước cửa cúi đầu không dám lên tiếng, Trữ Hoài Tĩnh chẳng biết đã có chuyện gì nhưng cảm giác được bầu không khí dường như vô cùng khẩn trương, Trữ Tĩnh Vũ cũng có chút sợ sệt nép sát vào hắn.
“Bẩm, là Tứ điện hạ.” Tiểu thái giám bất an hô.
Lúc này, một nữ nhân ăn vận lục sắc cung trang bước ra, nàng thấy Trữ Hoài Tĩnh thì cao ngạo hỏi: “Thì ra là Tứ điện hạ, ta còn tưởng là ai cơ chứ? Nhưng đã trễ thế này Tứ điện hạ còn đến làm gì?”
“Ta muốn gặp phụ hoàng.”
“Hoàng thượng vẫn chưa trở về, Tứ điện hạ nếu có chuyện cần thì cứ đợi hôm sau mới quay lại đi!” Trữ Hoài Tĩnh quan sát nữ nhân, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt, sau đó mới nhớ thì ra đây là muội muội của Sở Dật, Sở Linh Nhi.
Lúc này, Trữ Tĩnh Vũ đột nhiên túm lấy vạt áo của hắn: “Cha, ta muốn niệu niệu.”
Sở Linh Nhi bây giờ mới chú ý đến hài tử phía sau Trữ Hoài Tĩnh, khi nàng nhìn thấy đôi mắt lam sắc thì gương mặt liền trở nên trắng bệch, run sợ nói: “Bản cung vừa nhớ vẫn còn việc chưa làm nên muốn đi trước, Tứ điện hạ xin cứ tự nhiên.”
Sở Linh Nhi vừa dứt lời liền dẫn theo hai người thị nữ rời khỏi, Trữ Hoài Tĩnh nhìn theo bóng lưng của nàng mà đầu mày nhíu chặt.