"Chứng cứ phạm tội, sau đó thì sau?" Hắn nhíu mày nhìn tôi.
Hắn tỏ ra cảnh giác, giống như tôi là một con hổ, xem hắn thành con mồi trong miệng.
Tôi giơ ảnh chụp CT trong tay lên, nhỏ giọng nói: "Tôi liền vơ vét tài sản của hắn, lúc chia tay hắn sẽ phải đền cho tôi một khoản tiền bồi thường nữa."
Ánh mắt Đường Duy khẽ chuyển động, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Tôi hiểu rõ ánh mắt này, có thể thuê được phòng tranh này của tôi, túi tiền của Đường Duy khẳng định là vô cùng giàu có.
Người có tiền nhìn loại phụ nữ như tôi đây, đều là ánh mắt này.
Hắn càng muốn phân rõ khoảng cách với tôi vậy thì tôi đây càng muốn tiến tới, tôi cười đến không thể kiểm soát được: "Như thế nào, Đường tiên sinh đây là chán ghét tôi?"
Bị tôi nhìn thấu, Đường Duy có chút xấu hổ.
Hắn nghiêng mặt đi không nhìn tôi nữa: "Không hề có sự chán ghét gì ở đây cả, chúng ta chỉ là hai bên giao dịch kinh doanh bình thường mà thôi."
"Nhưng anh thực sự rất thích cô gái trong bức tranh kia mà đúng không, đó chính là tôi năm mười chín tuổi đấy." Tôi lại đi đến trước mặt hắn, "Cô ấy, có phải rất giống một người hay không… Rất giống, Đường Xu?"
Đường Xu, hai chữ này tựa như ma chú.
Hứa Kính Sơn giữ kín như bưng, con ngươi của Đường Duy dưới gọng kính vàng cũng đột nhiên phóng đại.
Hắn nhìn tôi, dường như đã cảnh giác hơn, chẳng khác nào một con thú bị người ta chạm đến vảy ngược —— vô cùng khó chịu, nhưng bên cạnh đó lại xuất hiện sự vui sướng kỳ lạ.
"Cô biết Đường Xu?" Hắn gằn từng chữ hỏi tôi.
"Đâu chỉ là biết?" Tôi giả vờ quay đầu đi, "Bọn họ đều nói, dáng vẻ của tôi cùng với Đường Xu kia thực sự rất giống nhau, tôi chính là thế thân của Đường Xu."
"Đường tiên sinh biết không, kim chủ của tôi cũng rất thích bức tranh kia. Hắn ta còn nói người trong bức tranh kia chính là Đường Xu. Anh nói xem hắn ta có phải mù rồi hay không, cô gái trong bức tranh kia rõ ràng chính là tôi mà!"
Đường Duy không trả lời tôi, hắn chỉ cẩn thận đánh giá tôi một lượt, mảy may không sót một cm nào. Hắn như đang cật lực tìm kiếm điểm bất đồng của tôi cùng với Đường Xu, muốn tìm chứng cứ để chứng minh tôi chỉ là một người thế thân mãi mãi không thể bằng được cô ấy.
"Đường tiên sinh, tôi đói bụng rồi." Tôi kéo lấy tay áo hắn, bĩu môi nói, "Tôi muốn ăn đùi gà vị nguyên bản."
Đường Duy người này rất thú vị, hắn có một thói quen —— phản xạ có điều kiện liền cự tuyệt.
Hãy nhìn tôi chớp chớp mắt, còn có gương mặt lớn lên trông giống với Đường Xu kia liền lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, giúp tôi gọi đồ ăn.
Nụ cười của hắn càng làm tôi sâu sắc nhận định, chúng tôi đang trong một cuộc săn bắn, chẳng qua ai cũng không biết kẻ nào mới chính là con mồi.
Tay của tôi bị thương vì thế đưa miếng gà qua: "Đường tiên sinh, giúp tôi gỡ xương đi."
Thừa dịp hắn còn đang do dự, tôi đột nhiên bồi thêm một câu không rõ: "Anh có tìm hiểu gì về phẫu thuật thẩm mỹ không Đường tiên sinh? Tôi nghe nói con gái vì muốn thay đổi ngoại hình mà không tiếc cắt đi xương trên người mình. Có khi là xương sườn, có khi là cằm…"
Khi nghe những lời này, động tác tay của hắn vừa hay dừng lại trên xương sườn của miếng thịt gà, một đôi mắt chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Hắn cười đến sáng lạn, nhưng tôi thì lại biết răng hàm của hắn đã sắp nghiến đến vỡ vụn rồi.
Tôi không muốn trả lời vấn đề gì của hắn.
Vì thế thừa dịp hắn chưa hỏi lại tôi bỗng nhiên cúi đầu cắn một ngụm lên ngón trỏ không hề phòng bị của hắn, mạnh mẽ mt lấy nước sốt rơi xuống tay hắn.
Trước khi hắn kịp phản ứng lại tôi đã ngồi thẳng người lại cười: "Đường tiên sinh, đùi gà nguyên vị này là phải ăn như vậy nha. Ngón tay của tôi không được tiện, anh đây sẽ không ngại điều đó đâu nhỉ?"
Nói xong tôi lại l!ếm khóe môi mình, bày ra dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn trở về chỗ cũ.
Hắn cắn răng đưa miếng gà qua tay tôi, đứng dậy muốn rời đi.
"Lý tiểu thư." Hắn dùng xưng hô kéo dài khoảng cách này để nói chuyện với tôi, "Ngoại trừ khuôn mặt này ra, thật sự một chút cô cũng không hề giống Đường Xu."
Tôi đoán, trong lòng hắn vẫn còn giữ lại nửa câu sau.
—— Một người như vậy, với khuôn mặt ấy, quả thật là đang làm nhục Đường Xu.
Mười một giờ, hắn phải đi xử lí chuyện của mình.
Tất cả đều là đám đàn ông thối tha.
Hứa Kính Sơn như vậy, Đường Duy cũng như vậy, luôn luôn có việc bận, cái gì cũng đều quan trọng hơn tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ Đường Duy rời đi, hung hăng nện tay xuống ghế dựa nhưng lại quên mất trên tay mình hãy còn bị thương, chợt đau đến nhe răng trợn mắt.
Buổi chiều Hứa Kính Sơn đến bệnh viện thăm tôi.
"Thế nào rồi?" Hắn hỏi.
"Tay của tôi về sau sẽ không thể vẽ nữa." Tôi cười lạnh, "Tất cả là do anh ban tặng."
"Không sao, em không cần phải vẽ tranh nữa, việc gì cũng không cần làm, tôi sẽ nuôi em."
Hắn ta bày ra dáng vẻ dường như rất cưng chiều khẽ xoa tóc của tôi, kì thực là đang ấn đầu của tôi nhét vào trong xe.
Hắn rất tri kỷ, tri kỷ đến mức chủ động giúp tôi thắt dây an toàn, thuận tiện nâng tay bị thương của tôi lên xem xét.
Sau một lúc lâu, đợi đến khi tôi không kịp phòng bị liền bất ngờ nhéo vào lòng bàn tay vẫn còn đang sưng đỏ của tôi, làm tôi đau đến mức kêu lên một tiếng rõ to.
"Cũng không cần bó thạch cao, em nói đây được tính là gãy xương? Em thật sự là ngay cả gạt tôi cũng lười, chỉ làm những điều vô nghĩa để dỗ tôi được vui mà thôi"
Hứa Kính Sơn nhìn tôi, mặc cho tôi ngồi bên ghế phó lái đã đau đến mức cuộn tròn người lại.
Hắn phẫn uất, khinh miệt rồi lại bày ra dáng vẻ giống như bản thân mình đã bị khinh miệt.
"Tôi sẽ cho em toại nguyện." Giọng nói lạnh như băng của Hứa Kính Sơn quanh quẩn bên tai tôi, "Ngày hôm ấy, là chính miệng em nói về sau sẽ không dám nữa. Nhưng tại sao tôi vẫn thấy em chính là ti tiện như vậy nhỉ, em đang đi tìm con đường chết đấy. Hiện tại đã đau đến mức không chịu nổi rồi sao? Em yên tâm, vẫn còn chưa chấm dứt đâu."
Nói xong hắn lại khởi động xe, ngoảnh mặt làm ngơ đối với tôi đang gào khóc bên cạnh.
Hắn lái xe đến phòng tranh, nắm lấy tóc tôi kéo đi, sau khi vào liền ném tôi xuống đất.
Sau đó hắn đóng chặt cửa sổ và kéo màn lại, đối mặt với tôi trong bóng tối ngột ngạt.
Tôi ngửi được mùi nguy hiểm vì thế không nhịn được lui dần về phía sau, thẳng đến khi tấm lưng đơn bạc của mình đụng phải mặt tường.
Thứ nằm ngay trên đỉnh đầu tôi là bức tranh vẽ cô gái kia.
"Làm sao, làm sao vậy? Tôi thật sự không biết, tôi lại làm sai điều gì sao…" Tôi ra vẻ tội nghiệp khóc nức nở, biết rõ còn cố hỏi.
"Đừng hỏi tôi, hỏi bản thân mình đi." Hứa Kính Sơn nắm lấy cổ tôi, kéo tôi từ trên mặt đất đứng dậy, ném về phía cạnh bàn.
Đó là bàn dùng để vẽ tranh của tôi. Trên bàn có bút, thuốc phẩm màu, dao thủ công và còn rất nhiều đồ đạc có thể làm người khác bị thương.
"Em thật sự rất ti tiện, trêu chọc Đường Duy để hắn đi đến bệnh viện thăm em? Lý Như Ngộ em nói cho tôi biết, rốt cuộc em muốn làm gì?"
Hắn giữ chặt đầu của tôi, để cho mặt tôi dính sát vào vải vẽ tranh sơn dầu trên bàn, mùi mực len lỏi vào hô hấp tôi, "Rõ ràng em biết hắn ta rất nguy hiểm nhưng vì sao, vì sao lại cố tình muốn chọc giận hắn? Tại sao phải hết lần này đến lần khác quyến rũ hắn? Vì muốn mượn tay của hắn tiêu diệt tôi sao?"
"Anh đang nói gì vậy Kính Sơn, tôi nghe không hiểu…" Tôi làm bộ làm tịch giả vờ như rất bối rối.
Con người tôi cũng có tật xấu, đó là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tôi không ngừng chạm vào giới hạn của Hứa Kính Sơn là bởi vì hắn ta chưa thật sự uy hiếp đến tôi.
Ngoại trừ lúc này đây.
Hứa Kính Sơn từ trong đống đồ đạc trên bàn tìm được một cái chặn giấy có hình con cá màu vàng, hắn dùng đầu nhọn của đuôi cá đè sát mu bàn tay phải của tôi.
Xúc cảm lạnh như băng đặt lên miệng vết thương nóng rực, tôi biết hắn muốn làm gì.
"Đừng mà!" Đến phiên tôi hoảng sợ, tôi thật sự đã bị dọa cho sợ.
Tôi bắt đầu cầu xin hắn tha thứ, hét đến nỗi khản giọng, "Cầu xin anh, cầu xin anh đừng làm vậy!"
"Không phải em nói bàn tay này đã không thể vẽ tranh được nữa sao, vậy thì tôi đây sẽ khiến cho nó thực sự không thể vẽ được nữa." Hắn dán đến bên tai tôi nói, đồng thời giơ chặn giấy trong tay lên.
Đây hoàn toàn không phải đùa giỡn, thứ đồ vật này nặng hơn gấp mười lần so với thắt lưng, nếu như nó thật sự nện xuống tôi biết mình sẽ phải chịu hậu quả gì.
Tôi chợt nghĩ đến cảnh tượng đôi bàn tay của tôi thật sự bị nó nện xuống, máu tươi nhất định sẽ bắn tung tóe.
"Tôi sai rồi Kính Sơn, tôi thật sự sai rồi, tôi không dám nữa. Đừng hủy tay của tôi, van xin anh!"
Tôi điên cuồng vặn vẹo thân thể bị hắn áp chế.
Tôi cực kỳ sợ, tôi thực sự không thể bị hủy đi đôi bàn tay này, tôi không thể sống mà cả đời này cũng không cầm được bút.
"Biết sai rồi? Nhưng đáng tiếc đã quá muộn." Ngữ khí của hắn dửng dưng lạnh nhạt.
"Tôi sẽ không trêu vào Đường Duy nữa, anh buông tha cho tôi đi, buông tha tôi đi…" Giọng điệu cầu xin của tôi càng lúc càng lớn.
Có lẽ là do tôi giãy dụa quá mức kịch liệt, hoặc có lẽ là Hứa Kính Sơn không ổn định được thân thể, "Ầm" một tiếng bàn đã không nhịn được sụp đổ, cả tôi và Hứa Kính Sơn cùng nhau ngã xuống mặt đất.
Thuốc màu văng khắp người, chặn giấy trong tay hắn cũng rơi xuống cách tai tôi một khoảng rất gần.
"Bức tranh kia của em cũng biết cứu em nhỉ. Vậy thì, một cơ hội cuối cùng vậy." Hứa Kính Sơn lạnh lùng đứng dậy, phủi bụi bám vào trên quần áo, "Đừng ỷ vào việc tôi yêu em nên em liền có thể tùy ý làm bậy."
Sau một lúc lâu hắn lại duỗi một bàn tay đến: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Tôi ngồi phịch trên mặt đất, miệng thở phì phò, hắn đây là đã buông tha cho tôi rồi?
Đêm đó, tựa như lần đầu tiên hắn dẫn tôi đi đến nơi đây.
Hứa Kính Sơn lại ngồi một mình trong phòng khách hút hết điếu này đến điếu khác.
Đến nửa đêm tôi lại nhớ đến một màn ban sáng, tôi giống như phát điên lao ra khỏi phòng, duỗi tay cởi bộ đồ ngủ rộng thùng thình ở trước mặt Hứa Kính Sơn, ném đến bên chân hắn.
"Tôi không muốn mặc bộ quần áo này." Tôi nói.
"Làm sao vậy?" Hắn dập tàn thuốc rồi giương mắt nhìn tôi, thế nhưng lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng như xưa, dịu dàng khiến người khác buồn nôn.
"Tôi có thể ngửi được mùi của Đường Xu đã từng mặc qua trước đó!" Tôi hét lên.
"Đến, lại đây." Hắn ngoắc tôi đi đến bên cạnh nhưng tôi lại không chịu nhúc nhích, hắn liền đứng dậy ôm kẻ đang làm mình làm mẩy ngồi lên đùi mình, "Như Ngộ, em đây là muốn nói cho tôi biết bởi vì tôi đã có Đường Xu cho nên em cũng có thể dây dưa cùng với người đàn ông khác, đúng không?"
Không đợi tôi trả lời Hứa Kính Sơn đã nắm lấy cằm của tôi, lắc đầu: "Không thể, em không thể. Tôi biết tôi là một tên khốn, nhưng cho dù tôi có là một tên khốn đi chăng nữa em cũng phải chịu đựng. Phải ở bên cạnh tôi, không được nghĩ đến những người đàn ông khác, cũng không được sờ tay bọn họ."
Nói xong Hứa Kính Sơn cởi áo khoác ngoài ra bọc lấy thân thể tôi: "Đừng để cảm lạnh, bảo bối. Bộ quần áo kia nếu như em không thích mặc vậy thì đừng mặc."
Hắn lại cầm tay của tôi lên, điều khác biệt chính là lúc này đây hắn ta thật sự cẩn thận và xem như một món trân bảo: "Em cho rằng tôi dễ chịu lắm sao? Nhìn thấy em như vậy, tôi còn đau lòng hơn chính bản thân em nữa là."
Thúi lắm!
Tôi vờ như phun một ngụm nước miếng về phía hắn sau đó từ trên đùi hắn nhảy xuống, chạy về phòng khóa cửa lại.
Ngày hôm sau lái xe của Hứa Kính Sơn đưa đến cho tôi vài bộ áo ngủ mới, tất cả đều là đồ mới theo mùa đến từ các thương hiệu cao cấp.
Tôi thử lần lượt từng bộ, sau đó lấy ra vài món tôi không thích rồi đưa cho lái xe mang về.
Không chỉ có như thế, tôi còn cố ý nói với lái xe hãy chuyển vài lời lại với Hứa Kính Sơn.
——"Tối nay nếu như hắn muốn tới thì phải mặc thứ này đến. Bằng không, đừng hòng bước vào cửa phòng tôi."
Tôi không biết người lái xe chuyển đạt lại lời của mình như thế nào. Buổi tối đó lúc Hứa Kính Sơn đến nơi tôi đã xé toạt lấy bộ âu phục của hắn ra, trước cơ ngực cường tráng kia thật sự có mặc một chiếc váy ngắn ngủn.
Tôi cười đến nỗi nước mắt trào ra, thế nhưng ánh mắt lại không giấu được tia oán hận.
Hứa Kính Sơn ôm tôi đi đến sofa, giam tôi giữa hai cánh tay mình: "Chơi lớn đến như vậy, tay không còn đau nữa sao?"
"Vẫn còn rất đau đây này." Bất ngờ không kịp phòng bị, tôi dùng bàn tay phải sưng đỏ cho hắn một cái tát.
Hắn đau thì tay của tôi càng đau hơn, nhưng tôi vẫn đắc ý ngẩng đầu, "Chỉ có điều tốt hơn nhiều rồi, đã có thể đánh được anh."
Hứa Kính Sơn một tay bụm mặt, hung ác cười: "Lý Như Ngộ, tốt nhất là em nên cầu nguyện cho cả đời tôi mãi xem em như tổ tông của mình đi. Bằng không với khoản nợ trước kia của chúng ta, còn chưa biết ai mới là người làm chủ cuộc chơi đâu."
"Hứa Kính Sơn, tốt nhất là anh nên cầu nguyện rằng tôi sẽ bỏ qua mối ân oán giữa chúng ta đi." Tôi gằng từng chữ, "Bằng không, anh mới thật sự là người không thể làm chủ được cuộc chơi đấy."
Tôi nói xong hắn ta liền muốn hôn xuống, tôi che miệng của hắn lại rồi đứng lên xoay người rời đi.
Tôi hoàn toàn không có khả năng sẽ không bao giờ gặp lại Đường Duy.
Hứa Kính Sơn là kim chủ của tôi, còn về phần Đường Duy thì nói như thế nào cũng là đối tác làm ăn của tôi.
Hắn đến phòng tranh để chụp ảnh và bàn về thiết kế lẫn cách bố trí cho cuộc triển lãm.
Tôi lẳng lặng đứng ở một góc cách hắn xa nhất có thể, nếu như hắn ta đến gần hơn một chút vậy thì tôi liền đổi một góc khác.
"Cô làm sao vậy?" Hắn cau mày, từ sau lần trước đến ngay cả sự khinh miệt trong ánh mắt hắn ta cũng lười giấu tôi, "Lại muốn làm trò gì đây?"
Rốt cuộc Đường Duy vẫn không giống Hứa Kính Sơn.
Hứa Kính Sơn người này có xuất thân không được tốt lắm, hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhiều lần lên voi xuống chó, trên người có khí tức không đàng hoàng cho lắm.
Ngày ấy nếu như tôi mt đầu ngón tay của hắn, chỉ sợ hắn ta sẽ cho vào miệng mình ngậm lại lần nữa.
Còn Đường Duy, nói thật tôi vẫn chưa thể nhìn thấu được, chỉ có thể thành thành thật thật đáp lời hắn: "Kim chủ của tôi tức giận, bảo tôi phải cách xa anh một chút."
Đường Duy đẩy gọng kính mắt, gật đầu nói: "Hắn ta nói đúng, cô nên nghe lời hắn."
Cuối cùng, hắn dừng lại phía trước bức tranh kiai.
Quả nhiên hắn yêu thích đến mức không muốn buông tay, hắn vừa định sờ đến tôi liền ngăn cản: "Tác phẩm nghệ thuật, chỉ có thể nhìn không thể đụng vào!"
Đường Duy đánh giá tôi, còn thật sự hỏi: "Cô gái trong bức tranh này, thật sự là cô sao?"
"Đương nhiên."
"Tôi đã từng nhìn thấy bức tranh này, là ở trong điện thoại của Tiểu Xu." Hắn ngửa đầu, như bị bức tranh từ cao nhìn xuống này thống trị, "Vào thời điểm đó tôi cũng nghĩ người trong bức tranh này là em ấy."
"Đường Xu là em gái của anh sao?"
"Xem như là vậy đi." Dừng lại một chút, hắn bổ sung, "Em ấy là con gái nuôi của chú tôi."
Tôi nhếch môi cười, lần này đến lượt tôi nhìn thẳng vào hắn: "Cho nên Đường tiên sinh, anh hẳn là cũng rất căm hận Hứa Kính Sơn đi?"
Cái tên này vừa được thốt ra, hắn ta bỗng nhiên quay đầu lại, mặt đối mặt với tôi.
Rốt cuộc cũng đến lượt tôi nói ra mục đích của minh: "Anh nói không sai Đường tiên sinh, cô gái trong bức tranh này xác thực không phải tôi. Tôi hận Hứa Kính Sơn, hận hắn đã xem tôi như thế thân của người con gái này, hận hắn bức tôi phải mặc quần áo của cô ấy, phải bảo vệ gương mặt này."
Tôi ra vẻ bình tĩnh, vì để bản thân trông như vẫn bình thường thông qua camera giám sát: "Tôi muốn hủy hoại hắn ta, Đường tiên sinh anh cũng rất muốn đúng không? Anh rất rõ ràng cái chết của Đường Xu, Hứa Kính Sơn không thoát được có liên quan mà."
Nếu như nói hai chữ Đường Xu này tự như ma chú, vậy thì cái chết của Đường Xu chính là sự hủy diệt.
Bi kịch diễn ra vào hai năm trước, giống như đã gặp phải rắn độc, mãi mãi bị nó gắt gao quấn lấy thân.
Tôi - Hứa Kính Sơn và cả Đường Duy, không một ai có thể toàn thây trở ra, không thể giải thoát cũng như không được chết một cách tử tế.
Đường Duy nghe vậy thì nhìn chằm chằm tôi, hắn ta vô cùng bình tĩnh. Hết thảy dường như đã bị vạch trần, mọi người ngược lại bình an vô sự.
"Tôi dựa vào đâu phải tin cô?" Hắn mở miệng, lại lộ ra vẻ hờ hững, "Một người phụ nữ, miệng luôn đầy lời nói dối."
Tôi là một người phụ nữ miệng luôn đầy lời nói dối sao?
Quả thật đúng là như vậy.
Buổi tối hôm đó Hứa Kính Sơn hỏi tôi ban chiều đã cùng nói gì với Đường Duy.
Thật đáng ghét, hắn ta lại theo dõi tôi!
Hắn ta như thế nào đến một chút cũng không có dáng vẻ của người thành đạt như vậy chứ. Có trời mới biết hắn ta đã lấy đâu ra nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy dành cho phụ nữ, đặc biệt là loại phụ nữ có địa vị thấp kém như tôi.
Tôi mở miệng mà không cần suy nghĩ: "Hắn nói cô gái trong bức tranh kia không xinh đẹp bằng tôi."
Tôi ngồi trên ghế sofa đung đưa chân, cười khanh khách, "Đây không phải là điều đương nhiên sao, con gái mà nói khẳng định sẽ càng ngày càng xinh đẹp hơn mà."
Hứa Kính Sơn đi đến nắm lấy cằm của tôi, trái phải nhìn chằm chằm: "Lý Như Ngộ, mỗi một câu em nói có câu nào là thật không?"
"Có chứ." Tôi há miệng đáp, "Tôi yêu anh."
Dứt lời tôi liền cười lên, Hứa Kính Sơn sửng sốt vài giây sau đó cũng buông tôi ra cười cười.
Hắn ôm tôi rời khỏi sofa, lắc lư đi đến bên cửa sổ rồi đặt tôi lên bệ cửa kính trong suốt: "Em nói cho tôi biết rốt cuộc là từ đâu em biết được chuyện của Đường Xu, hơn nữa vì sao phải thông đồng với Đường Duy? Đừng nói mọi chuyện chỉ là trùng hợp, tôi sẽ không tin đâu."
"Bọn họ ai ai cũng đều nói về Đường Xu mà, làm sao tôi lại không biết được cơ chứ?" Tôi tránh nặng tìm nhẹ, "Đám bạn bè của anh đều là đàn ông thối tha. Bọn họ ở sau lưng xem thường tôi, nghị luận về tôi. Bọn họ ai ai cũng đều cảm thấy tôi chỉ là thế thân của Đường Xu mà thôi!"
"Tôi đã nói rõ ràng với bọn họ, nói rằng em không phải." Hắn ta nhẹ nhàng nói.
"Tôi không quan tâm, tôi mới không thèm quan tâm." Tuy nói không quan tâm nhưng tôi lại quay đầu phun một ngụm nước miếng lên mặt hắn, khiến hắn phải quay mặt đi chỗ khác.
Hai chúng tôi ông nói gà bà nói vịt, cố ý tránh đi ý định thật sự trong lòng đối phương.
Hứa Kính Sơn rốt cuộc cũng lười cùng tôi nói nhảm.
Hắn ta ưỡn ngực lên nhanh chóng bắt được hai tay của tôi, dễ dàng đặt chúng lên đỉnh đầu, đây là một loại uy hiếp buộc tôi phải nói ra: "Như Ngộ em đừng vòng quanh nữa, nói thật đi. Là kẻ nào nói cho em biết về chuyện của Đường Xu?"
"Không ai cả." Tôi chớp chớp mắt.
"Hửm, phải vậy không?" Hắn buông tôi ra, dáng vẻ càng bình tĩnh chứng tỏ trong lòng càng có quỷ.
Tôi như trước tựa người vào cửa sổ, ý đồ muốn kéo dài khoảng cách với hắn ta.
Hứa Kính Sơn tùy ý ngồi xuống sofa, thuận tay cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà mở TV sau đó vẫy tay với tôi: "Đến đây Như Ngộ, cùng xem đi."
"Xem cái gì?" Tôi cảnh giác không muốn nhúc nhích.
Thật kỳ quái, chúng tôi chưa bao giờ cùng nhau xem TV, chưa bao giờ.
Chính bản thân hắn ta cũng chưa bao giờ. Hứa Kính Sơn người này không thích tiếng ồn, ngày thường khi hắn đến nơi này ngay cả nhạc cũng không muốn tôi mở, ngay cả nói chuyện cũng rất ít.
Gì mà cùng xem TV chứ, hắn đây là muốn gây chuyện gì đó.
"Đến đây rồi em sẽ biết." Hứa Kính Sơn vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn ngoắc tôi lại, "Xem một chút thôi cũng được."
Tôi không có cách nào khác nên chỉ đành lê từng bước nhỏ đi qua đó, ở vị trí cách hắn ba mươi cm thì ngồi xuống, kết quả bị hắn gắt gao kéo vào trong ngực khi chưa kịp phòng bị.
Hắn ấn đầu của tôi vào khuỷu tay mình, khiến cho tôi không thể động đậy được.
Sau đó hắn duỗi tay ra mở điện thoại, trên màn hình hiện lên một đoạn video.
Tin tức về giới giải trí, ống kính rung lắc, trên màn hình là gương mặt của Quý Nhu.
Cô ấy vẫn xinh đẹp như trước nhưng lại nằm dài trên mặt đất, máu tươi đầm đìa.
Giọng nói không cảm xúc càng làm nổi bật lên tình cảnh khốn khổ của cô ấy: "Nghệ sĩ trẻ Quý Nhu hôm nay trên đường đến địa điểm quay chụp bộ phim mới đã bị thương ngoài ý muốn, hư hư thực thực khiến toàn bộ gương mặt bị hủy hoại, gãy xương nhiều chỗ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mạng…"
Mồ hôi lạnh chảy đầy mặt, ngay tức khắc tôi thẳng lưng lại.
Mẹ nó ngoài ý muốn gì chứ, đây chính xác là cố tình gây hại!
Hứa Kính Sơn bóp lấy sau gáy tôi như là đang nắm một con mèo đã bị rút hết nanh vuốt: "Thật đáng thương, nữ minh tinh nhưng mặt lại bị thương thành ra như vậy, đời này xem như đã bị hủy rồi."
Tôi cắn răng, tay nắm lấy cổ áo hắn: "Anh làm! Hứa Kính Sơn, là anh làm có đúng không! Tại sao anh phải làm như vậy?"
"Em nói thử xem?" Hắn nghiêng đầu nhìn về phía tôi, "Như Ngộ em có biết không, thực ra tôi cũng không muốn như vậy đâu. Tôi chỉ muốn chia tay trong vui vẻ mà thôi, tôi còn cấp cho cô ta rất nhiều tài nguyên và tiền bạc khác. Là chính bản thân cô ta không biết tốt xấu cố tình nói với em về Đường Xu về thế thân gì đó, khiến cho em nghĩ nhiều như vậy, khiến cho em mất hứng."
Tôi nâng tay lên nhưng còn chưa kịp hạ xuống đã bị hắn một phen bắt được: "Như Ngộ em muốn đánh tôi? Em cho rằng mình đánh xuống tôi sẽ rất đau sao? Tôi có đau đi chăng nữa, có thể so với tay em đau hơn được không?"
Hắn uy hiếp, "Em ngoan ngoãn một chút đi được không, tôi thật sự rất tiếc nếu như em biến thành Quý Nhu đó."
Hứa Kính Sơn nắm lấy tay của tôi, nhẹ nhàng đưa đến trên mặt hắn: "Nếu như em giống cô ấy, mình đầy thương tích lại bị hủy đi gương mặt như vậy…"
Hắn cầm lấy bàn tay của tôi khẽ vuốt v gương mặt mình, dịu dàng vô cùng, "Tôi sẽ đau lòng lắm."
Hắn thực sự rất khủng bố.
Tôi thức trắng đêm. Vào tháng bảy tiết trời trở nên khô nóng, tôi lại phải bọc một lớp chăn thật dày nằm ở trên giường lạnh run.
Hứa Kính Sơn muốn dùng chìa khóa để mở cửa phòng đã bị tôi khóa trái lại, tôi lớn tiếng quát: "Đừng tiến vào đây!"
"Được, tôi không tiến vào." Hắn dừng bước, "Tôi chỉ muốn hỏi em một chút, ngày mai có dự đình gì không. Buổi chiều tôi có thời gian rảnh, muốn cùng em đi đến bệnh viện kiểm tra về tình trạng hồi phục của tay em một chút, được không?"
"Tôi không cần anh lo."
"Vẫn còn giận sao Như Ngộ." Hứa Kính Sơn tựa người vào khung cửa, ung dung thưởng thức nỗi sợ hãi của tôi.
"Tôi mặc kệ em không lo? Tôi làm sao có thể không quản em cho được chứ? Tôi mặc kệ em, số tiền em nợ tôi nhiều đến như vậy thì làm sao bây giờ? Người ba đang sinh bệnh kia của em phải làm sao?"
"Tôi mặc kệ em, chẳng lẽ lại để em chạy đến Paris một mình lưu lại nơi đầu đường xó chợ? Huống chi với tình hình hiện tại của em, đến ngay cả vé máy bay em có thể mua nổi sao?"
Tôi xé toạt chăn, hung hăng ném về phía hắn.
Hứa Kính Sơn nhặt chăn từ dưới đất lên vỗ vỗ bụi trên đó rồi dùng nó bọc lấy thân thể tôi, thả một nụ hôn xuống trán rồi lại ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Đúng vậy, đúng thật là Quý Nhu đã nói cho tôi biết hết thảy những chuyện về Đường Xu.
Hai tháng sau khi Hứa Kính Sơn một cước đá văng cô ấy ra khỏi cửa, Quý Nhu đã tìm tới tôi.
Cô ấy tháo khẩu trang xuống, muốn cho tôi xem hai vết sẹo dài trong miệng mình.
"Cô phải rời khỏi hắn, bắt buộc phải thoát khỏi hắn ta." Đầu lưỡi của Quý Nhu nhẹ nhàng đảo qua lại trong khoang miệng, "Bằng không cô sẽ giống như tôi vậy, vì để càng ngày càng giống với người phụ nữ kia mà không tiếc động dao kéo vào trên mặt. Đến cuối cùng lại giống như một con chó nhà có tang, bị hắn không chút lưu tình nào đá ra ngoài."
Cô ấy lại áp tay vào hai bên má mình: "Cô biết không, phần xương hai bên này của tôi đã phải mài đi bảy milimet, thiếu chút nữa đã chết trên bàn phẫu thuật. Chỉ bởi vì Hứa Kính Sơn nói sườn mặt của tôi không giống với cô ấy, cằm của tôi quá rộng không giống với người con gái trong bức tranh kia, nhu nhược lại đáng thương."
Quý Nhu nói xong liền giơ ba ngón tay lên, "Ba lần, tôi đã phải phẫu thuật những ba lần, rốt cuộc mới khiến cho Hứa Kính Sơn vừa lòng."
"Cô ấy là ai?" Tôi biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, "Cô ấy đâu rồi? Cô ấy không chịu nổi Hứa Kính Sơn nữa nên đã chạy rồi sao?"
"Đường Xu đã chết rồi."
"Chết như thế nào?"
Quý Nhu cắn răng, ngữ khí đối với người phụ nữ vốn không quen biết này phải nói là vừa đau vừa hận: "Tai nạn xe cộ ngoài ý muốn. Nhưng chắc chắn đây không phải ngoài ý muốn, ai mà biết được chứ. Đường Xu có một người anh họ, người ấy một mực muốn tra rõ chuyện này. Anh ta tên là Đường Duy, nghe nói…."
Đây là hết thảy những gì Quý Nhu nói cho tôi biết.
Nói thật, so với việc nghĩ cô ấy không tiếp thu được việc bản thân mình đã bị vứt bỏ nên muốn dùng phương thức này để cho tôi biết khó mà lui, sớm ngày bị hạ gục thì tôi càng nguyện ý tin tưởng Quý Nhu cô ấy thật sự muốn cứu tôi. Cô ấy không muốn tôi lại đi vào con đường lầm lỡ như mình, không muốn tôi đem gương mặt này biến thành dáng vẻ của người khác.
Là Hứa Kính Sơn. Hứa Kính Sơn thật khốn nạn, hắn ta đã vứt bỏ cô ấy, hơn nữa còn muốn hủy hoại cô ấy mới vừa lòng.
Tôi sẽ không đi lại con đường của cô ấy, cũng sẽ không bị Hứa Kính Sơn hủy hoại. Ngược lại, tôi sẽ đích thân hủy hoại tên khốn này…
Sau đó tôi có gặp lại Quý Nhu một lần nữa, ở trong bệnh viện.
Không biết từ nơi nào cô ấy lấy ra một chiếc gương, thừa dịp bốn bề vắng lặng trộm nhìn gương mặt đã bị biến dạng của mình dưới lớp băng gạc sau đó run rẩy ném gương xuống đất.
Thời điểm tôi tiến vào phòng bệnh, cô ấy đang dùng một mảnh thủy tinh nhỏ cắt lấy cổ tay mình.
Tôi ôm đầu thét chói tai, nhanh chóng chạy ra ngoài gọi mấy người y tá vào ôm cô ấy lên giường.
Ánh mắt Quý Nhu trống rỗng, gian nan nhìn tôi.
Cô ấy vô lực mấp máy môi, cứ lặp đi lặp lại động tác, không tiếng động hỏi tôi: "Vì sao chứ?"
Tôi rất khó trả lời vấn đề này.
Sau khi rời khỏi bệnh viện tôi như phát điên chạy trên đường lớn.
Tôi cũng không biết, không biết vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, không biết kẻ đầu sỏ gây nên rốt cuộc là ai.
Là Đường Xu hay Hứa Kính Sơn, hoặc có thể là chính bản thân tôi?
Đầu óc tôi trống rỗng và phức tạp.
Bất tri bất giác tôi lao ra đường lớn, chung quanh toàn những chiếc xe đang lướt nhanh qua.
Trong đầu tôi đều là hình ảnh đầm đìa máu tươi trên cổ tay của Quý Nhu, bên tai là giọng nói như đòi mạng của Hứa Kính Sơn "Tôi yêu em".
Tôi không biết phải làm sao, chung quanh tôi đều trở nên mờ mịt. Lúc sau có một chiếc xe dừng lại ven đường, một người đàn ông từ trên xe bước xuống chạy đến giữ chặt tôi.
Sau khi hắn ta từ phía sau nắm lấy bả vai tôi, tôi sợ hãi như có điều kiện muốn đẩy hắn ra, hắn lại gắt gao không buông tay: "Cô làm sao vậy? Cô bình tĩnh một chút đi."
Tôi ngẩng đầu nhìn, là Đường Duy.
"Đi theo tôi." Hắn lôi kéo tôi, dẫn tôi rời khỏi đường cái, để cho tôi ngồi yên trên xe của mình.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía trước.
"Rất nguy hiểm cô có biết không?" Hắn ta hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
"Rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Tôi không sao." Tôi vuốt tóc, khẽ hít một hơi, ra vẻ bình tĩnh, "Làm sao anh lại đến đây, trùng hợp như vậy sao?"
"Vừa lúc tôi muốn đi tìm cô để nói về chuyện ký hợp đồng." Hắn lấy từ trong túi hồ sơ ra một vài tờ giấy, "Nếu như đã gặp được cô rồi vậy thì không cần phải đến phòng tranh nữa."
Tôi nghi hoặc liếc nhìn hắn, thở dài một hơi sau đó mở hợp đồng ra, dùng đầu ngón tay miết lấy những dòng chữ trên mặt giấy, đọc rành mạch từng câu.
"Có phải là cô…" Thấy tôi một chữ cũng không bỏ sót đọc hết, Đường Duy thử thăm dò hỏi, "Không muốn tin tưởng người khác?"
"Ừm." Tôi không phủ nhận.
"Vừa rồi tôi đã cứu cô đấy, như thế nào lại bị cô nói đến giống như kiểu tôi muốn hại cô chết vậy nhỉ."
"Tôi không thể so được với Đường tiên sinh đây một người luôn có vận khí tốt, chưa từng bị người ta hãm hại." Tôi nhận lấy bút của hắn, ký tên lên bản hợp đồng, "Bốn năm trước, bởi vì tôi đã quá tín nhiệm một người thiếu chút nữa cả đời đã bị hủy hoại. Tôi mắc nợ phải lẻ loi đơn độc một mình, phải ngủ ngoài đường ở Paris, thiếu chút nữa đã bị cướp bắn vào đầu. Cuộc đời của tôi là cống ngầm, đến ngay cả tranh tôi vẽ cũng chỉ xứng được đặt tại cống ngầm. Kim chủ cho tôi thể diện nên đã đem tranh của tôi trưng bày ở phòng tranh."
Tôi cười khổ nói: "Đường tiên sinh, tôi biết là anh nhìn không nổi tôi như vậy. Anh chê tôi ngả ngớn, chê tôi đáng giận, chê tôi lớn lên trông giống Đường Xu nhưng lại cố tình làm ô nhục đi diện mạo này của cô ấy. Nhưng Đường tiên sinh này, anh cho rằng tôi muốn bản thân mình trở nên như vậy sao?"
Ánh mắt tôi và Đường Duy va vào nhau, tôi đem bản hợp đồng đưa cho hắn: "Cám ơn anh vừa rồi đã cứu tôi, cũng cám ơn anh đã thuê phòng tranh này của tôi. Tôi chúc cho buổi triển lãm của anh được thuận lợi."
Sau khi mở cửa xe, Đường Duy gọi tôi lại: "Tuy rằng cô như vậy nhưng mà, cô có thể tín nhiệm tôi mà."
Hắn dừng một chút, "Tôi sẽ không hại cô, cũng sẽ không khi dễ một người phụ nữ như vậy."
Tôi nhất thời cười rộ lên, cười đến nghiêng ngã: "Anh nói gì vậy Đường tiên sinh? Anh sẽ không thật sự thương hại tôi đấy chứ? Anh đã quên rằng tôi là một người phụ nữ miệng luôn đầy lời nói dối rồi sao."
Ba ngày trước khi buổi triển lãm của mình bắt đầu, Đường Duy lại đến phòng tranh của tôi. Theo lý thuyết, tôi hẳn là nên để phòng tranh trống giao cho hắn bố trí.
Tôi tạm thời từ trong thảm cảnh của Quý Nhu đi ra, đang vui vẻ ngẩng cao đầu cùng khách hàng cò kè mặc cả.
Tôi ra giá bức tranh một nghìn tám trăm tệ, hắn ta nhất định phải đòi một nghìn năm trăm tệ mới chịu lấy.
Mắt thấy Đường Duy đến đây tôi liền lười nói thêm nữa, thuận tay lồng khung ảnh đưa cho hắn: "Cái này tặng cho anh, một nghìn bảy trăm tệ, đừng có trả giá nữa. Nói cả buổi trời, nước miếng của bà đây cũng không chỉ đáng ba trăm tệ đâu."
Người khách hàng kia nở nụ cười, tiếp nhận nó xem như đã thành giao.
Thừa dịp tôi đang gói đồ, hắn ta ở một bên đánh giá tôi nói: "Lý tiểu thư, chúng ta đã từng gặp qua nhau rồi. Ở Paris tôi đã từng mua tranh của cô, lúc ấy giá thành rẻ hơn nhiều lắm. Cô nói cô bị cướp đến ngay cả ổ bánh mì cũng đều không thể mua nổi nên cô tùy tiện để cho tôi chọn món, toàn bộ đều chỉ cần ba mươi Euro mà thôi."
Tôi sửng sốt nhìn hắn một cái, lại nhìn Đường Duy, ra vẻ lơ đãng quay đầu cười nói: "Lúc ấy đã để anh kiếm được lợi rồi. Dù sao đi chăng nữa thì hôm nay cũng phải trả một nghìn bảy trăm tệ đấy, một đồng cũng không thể thiếu."
Tôi đem thành phẩm đưa cho hắn, "Tôi cũng không phải người không có lương tâm. Tháng sau anh lại ghé đến đi tôi tặng cho anh một bức tranh, đặc biệt vẽ riêng cho anh thôi đó, xem như tạ ơn cứu mạng của anh."
Đường Duy đang định cất bước rời đi, hắn chợt dừng lại từ trên xuống dưới cao thấp đánh giá tôi một phen: "Ba trăm tệ, bằng từng đó mà cũng đáng để cô cò kè mặc cả với người khác sao?"
Hắn châm chọc, "Không phải cô nói có người ra tay hào phóng cho cô mấy trăm vạn sao?"
Tôi không để ý tới hắn, hừ lạnh gỡ bức tranh trên tường xuống: "Không cần Đường tiên sinh dạy tôi cách làm người đâu."
Đường Duy chỉ chỉ bức tranh cô gái trên tường: "Bức tranh này bán bao nhiêu tiền?"
"Mười triệu."
Đường Duy nhún vai cười yếu ớt: "Chưa có ai đi đến Cục báo giá báo cáo cô sao?"
"Không thích mua vậy thì đừng có mua." Tôi cố ý xem thường, "Mua không nổi vậy hỏi giá làm gì."
"Cô xem cô nói như vậy, làm sao mà làm người được hay vậy?" Ánh mắt của hắn nhìn tôi vẫn khinh miệt như trước, rồi lại biến hóa giống như đã xảy ra chuyện gì đó rất vi diệu, thậm chí còn có vài phần cảm thấy thú vị.
"Có việc gì thì cứ nói đi Đường tiên sinh, đừng lấy tranh của tôi ra để trêu chọc. Lần này ngài đến là để thị sát hay là thúc giục tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cút đây?"
"Đều không phải " Đường Duy chun mũi, "Tôi tới tìm cô là muốn mời cô đi đến một nơi."
Có thể là ảo giác, bởi vì tôi cảm thấy hắn ta đang thẹn thùng.
Đàn ông sẽ không bao giờ thẹn thùng đối với cô gái mình không có hứng thú, thế là tôi trở nên thích thú nhìn hắn.
Nhưng đáng tiếc lại không đi được, di động trong túi tôi lại vang lên tiếng chuông.
"Không đi được rồi Đường tiên sinh." Tôi giơ điện thoại lên, hai chữ "Lão Hứa" hiện lên rõ ràng. Tôi không chút kiêng kị nào nói, "Kim chủ của tôi, hắn đến để ‘lấy cái mạng’ này của tôi rồi."
Nhận điện thoại, đích thực là giọng nói của Hứa Kính Sơn, giọng điệu thờ ơ nhưng tôi lại không thể nói chen vào.
"Em tới đây một chút đi, nội trong nửa giờ nữa phải có mặt." Tiếp theo là báo một địa chỉ qua.
Đó là nơi hắn thường tụ tập cùng với bạn bè. Đây không phải lần đầu tiên tôi đi cùng hắn đến nơi này, chịu đựng sự soi mói cùng tranh luận của đám người kia về việc tôi hay là Quý Nhu càng giống với Đường Xu hơn.
Cuối cùng bọn họ đưa ra một kết luận, —— hai người chúng tôi ai cũng không được như Đường Xu.
Gia thế Đường Xu rất hiển hách, là một người trợ thủ đắc lực của Hứa Kính Sơn, có thể nói là nữ thần đã cứu hắn ra khỏi tình cảnh khốn khổ năm xưa.
Còn tôi là gì chứ? Tôi chỉ là một phế vật xinh đẹp, một món đồ chơi đê tiện của hắn.
Tôi đã từng oán giận Hứa Kính Sơn nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đừng nghe bọn họ nói bậy. Em không phải phế vật, em biết vẽ, tranh của em đẹp như vậy mà."
"Để cho loại người như các người xem đúng là đã làm ô uế tranh của tôi mà." Tôi hung hăng cắn một ngụm lên cổ hắn ta, "Thà rằng cứ để chúng như vậy ở tại cống ngầm, cống ngầm đều sạch sẽ hơn so với mắt của mấy người."
Mỗi lúc như thế Hứa Kính Sơn đều sẽ xoa đầu tôi.
Tôi liền hỏi hắn: "Anh xem hiểu tranh của tôi sao?"
"Cũng có thể xem như hiểu." Hắn đáp, "Rất đẹp."
Hắn ta không hiểu, hắn mới là phế vật, một phế vật không hiểu nghệ thuật là gì.
Nhưng hôm nay khi nhận được điện thoại của tên phế vật này, tôi đã không còn quyền lựa chọn nữa.
Sau khi cúp điện thoại tôi nhún vai nhìn về phía Đường Duy: "Đường tiên sinh, anh có thể đưa tôi đi không? Đưa tôi đi đến trước mặt kim chủ, tiếp tục nịnh nọt hắn."
Vẻ mặt Đường Duy cực kỳ phức tạp nhìn tôi, là đáng tiếc, là oán hận và chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Làm sao vậy Đường tiên sinh, hay là nói anh đã động lòng với tôi rồi, hiện tại muốn cứu vớt tôi?" Có vẻ như tôi đã chiếm được lòng trắc ẩn của hắn ta, cũng như tìm được hy vọng cho mình, "Nếu như đã thế, anh giúp tôi hủy hoại hắn ta đi. Hắn ta là một con rắn, một mực muốn quấn lấy tôi. Anh hủy đi Hứa Kính Sơn vậy thì tôi sẽ có được sự tự do, đạt được sự trong sạch cho mình."
Những lời này nói ra vẫn không đủ để k!ch thích hắn, tôi nhanh chóng bổ sung: "Đường Xu hẳn là cũng muốn như vậy đi."
Rốt cuộc thì Đường Duy vẫn không đưa tôi đi, xe thì lại khó gọi được, nằm ngoài dự kiến tôi đến trễ, tuy rằng chỉ mới hơn ba phút đồng hồ.
Sắc mặt Hứa Kính Sơn thản nhiên, nhìn không ra vui vẻ hay tức giận, hắn ta vẫy tay với tôi.
Trong phòng một đám người có cả trai lẫn gái, có vài cô gái rất xinh đẹp.
Ngồi bên cạnh hắn là một người đàn ông mập mạp, có lẽ đã uống khá nhiều rượu nên muốn gây sự.
Hắn ta đẩy cô gái xinh đẹp bên cạnh ra, một tay chỉ vào tôi giận dữ quát: "Cái mẹ gì vậy, còn muốn lão Hứa đợi cô hả!"
Hứa Kính Sơn đè tay hắn xuống: "Đừng dọa Như Ngộ, cô ấy nhát gan lắm."
"Chuyện gì vậy lão Hứa?" Tên mập kia ngược lại càng hăng hái hơn, khuôn mặt dường như đã bị rượu làm cho phiếm hồng.
Hắn ta ôm lấy cổ Hứa Kính Sơn, mùi rượu xộc đến, "Cậu thật sự coi cô ta như bảo bối rồi hả? Đừng nghĩ tôi không biết, tôi đều đã nghe được từ người khác rồi. Cô ta mắc nợ, lại có vẻ ngoài giống như Đường tiểu thư trước kia cho nên mới lọt vào mắt cậu chứ gì."
Hứa Kính Sơn lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
"Chỉ có điều cô ta gầy như vậy, có điểm nào giống với Đường tiểu thư đâu chứ." Hắn ta cười khinh đứng lên, bĩu môi chỉ vào tôi, "Lão Hứa, tôi thích tạng người gầy như vậy nha."
Tôi ghê tởm, cả người run rẩy.
"Cô ấy thì không được." Hứa Kính Sơn như trước vẫn không ngẩng đầu, trầm giọng nói.
"Cô ấy là bạn gái tôi."
"Anh Mã, đừng lấy tôi ra làm trò cười chứ." Hứa Kính Sơn vô cùng lạnh nhạt, "Cô ấy không hiểu sự đời, nói ra không sợ anh chê cười, hai năm qua tôi chưa từng chạm qua cô ấy."
"Vậy thì tôi đây càng thích." Hắn ta dường như rất quyết tâm, "Lão Hứa, hôm nay tôi nhất quyết phải có được cô ta."
Dứt lời hắn ta liền cưỡng ép, không để ý đám người trong phòng liền đi đến muốn kéo tôi vào trong ngực.
Thực ghê tởm, tôi không muốn bị hắn ta đụng đến người mình. Tôi vội nhặt lấy một chai rượu trên bàn lên, gắt gao ôm lấy phòng thân.
"Làm sao? Có phải muốn diễn như trong phim truyền hình dài tập hay không, thề sống chết không theo, lão tử đây nếu như ép buộc cô thì cô liền chết cho tôi xem à?" Hắn ta cười đến càng lợi hại.
Ngu ngốc, ít xem phim truyền hình một chút đi.
Tôi liếc mắt nhìn Hứa Kính Sơn, hắn ta mang theo một tia nghiền ngẫm nhìn tôi, thậm chí còn châm một điếu thuốc, không chút hoang mang nào đưa lên miệng.
Hắn ta sẽ không giúp tôi, hắn chỉ muốn nhìn tôi phải chịu tình cảnh như vậy mà thôi.
Tôi nâng tay đập chai rượu xuống mặt bàn đá cẩm thạch, hướng những mảnh nhọn thủy tinh về phía hắn: "Ông chủ Mã nếu như anh ép tôi, tôi sẽ giết anh đấy."
Tên mập kia cuối cùng cũng phản ứng một chút rồi ngây ngẩn cả người, sau một lúc lại tiếp tục cười khinh thường, đi đến gần tôi.
Khi cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày một gần, tôi giơ chai rượu lên.
Ước chừng tôi vừa định nện nó xuống thì tay đã bị Hứa Kính Sơn nhẹ nhàng tóm được.
"Nhìn thấy rồi chứ anh Mã. Không phải là tôi tiếc khi phải đưa cô ấy cho anh, nhưng cô ấy thật sự là một kẻ điên, là bệnh thần kinh đấy. Cô ấy sẽ làm anh bị thương."
Hứa Kính Sơn nắm tay tôi, muốn đưa lên cho tên mập kia nhìn, "Anh nhìn xem lần trước tôi đánh gãy một bàn tay của cô ấy nhưng cũng chỉ có thể sống yên ổn ba ngày, sau đó lại tiếp tục náo loạn tôi mỗi ngày. Anh Mã này, cô ấy không phải Đường Xu. Nanh vuốt cô ấy rất lợi hại, anh không nên có chủ ý động vào cô ấy."
Tên mập kia vẫn tiếp tục đảo mắt xem thường và mắng mỏ không ngừng.
Bất thình lình không hề báo trước, Hứa Kính Sơn chộp được chai rượu trong tay tôi.
Không đợi tên mập kia phản ứng, một tay hắn đã đẩy đầu của tên mập kia xuống bàn, tay còn lại dùng dĩa đựng trái cây bên cạnh ụp lên gương mặt béo ú của gã.
Hứa Kính Sơn nắm một tay của hắn đặt lên bàn sau đó cho chai rượu trong tay rớt xuống. Không đợi người khác tiến lên ngăn cản, tiếng kêu thảm thiết của tên mập đã vang vọng khắp căn phòng.
"Nói rồi mày lại không muốn tin, thấy máu rồi mới chịu thành thật à. Mày muốn giở trò quỷ gì? Cáo mượn oai hùm với tao hử." Hứa Kính Sơn ghé vào lỗ tai hắn nói, một tay vỗ vào gương mặt béo ú đã đau đến mặt cũng nhăn thành một nhúm của hắn ta, "Đừng nói là ép buộc cô ấy, ngay cả liếc nhìn một cái mày cũng không xứng."
Sau khi rời khỏi chỗ ngồi, Hứa Kính Sơn một đường gắt gao lôi kéo tay của tôi, nhét tôi vào ghế phó lái.
"Làm sao vậy, choáng rồi?" Nhìn thấy tôi có vẻ lúng túng, hắn nhoài người qua giúp tôi thắt dây an toàn, dán sát thân thể đến nhìn tôi, "Thực sự bị dọa sợ rồi?"
"Không có." Tôi cũng nhìn chăm chú hắn, "Hứa Kính Sơn, tôi cảm thấy mình đã bị thiệt."
"Thiệt điều gì?"
"Hung khí đã được chuẩn bị tốt, nhưng lại chẳng thể thử được trên người anh."
"Hận tôi đến như vậy sao?"
Tôi không nhịn được gật đầu.
"Không có lương tâm." Hứa Kính Sơn híp mắt cười, "Lý Như Ngộ, em phải biết phân biệt chứ. Vừa nãy tôi đã vì em mà đánh mất hơn mấy trăm vạn lận đấy."
"Vậy thì anh đừng nên gọi tôi đến, như vậy chuyện đó sẽ không xảy ra." Tôi đáp.
"Không phải em nói bọn họ đều khinh thường em sao, nói em là thế thân của Đường Xu." Hắn ta nói như thể mình rất có đạo lý, "Từ nay về sau sẽ không ai dám khinh thường em nữa."
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, vô cùng chân thành, lại vô cùng đối địch.
Mãi một lúc sau tôi mới mở miệng, nói ra lời mà hắn ta không muốn nghe nhất: "Hãy buông tha cho tôi đi Hứa Kính Sơn. Hãy để tôi trả hết món nợ của mình, như vậy hai chúng ta coi như thanh toán xong, để cho tôi có thể đường đường chính chính làm người, không cần phải ở nơi cống ngầm nữa."
"Không được đâu Như Ngộ, không được." Hắn dịu dàng vuốt tóc tôi, giọng nói dễ nghe vô cùng, "Tôi sẽ giúp em giải quyết hết những kẻ đòi nợ đó, sẽ để cho em áo cơm không lo, vô tư như thế, nhưng tôi sẽ không giúp em trả hết nợ. Chỉ có như vậy em mới vĩnh viễn cần đến tôi sau đó sẽ ở bên cạnh tôi, sẽ không bao giờ đột nhiên mai danh ẩn tích giống như khi trốn ra nước ngoài nữa."
Tôi sống chết cắn răng, cố nhả ra vài chữ: "Anh thực khốn nạn."
"Khốn nạn thì khốn nạn vậy." Hắn ôm tôi vào trong ngực, "Chỉ cần có thể giữ em ở lại, tôi có trở nên như thế nào cũng đều được."
"Cho dù có bao nhiêu ghê tởm, có bao nhiêu ti tiện?" Tôi hèn mọn trừng mắt nhìn hắn.
Hắn lại chẳng biết xấu hổ gật đầu: "Đúng vậy, cho dù phải ghê tởm và ti tiện."
Hợp đồng làm ăn kia của Hứa Kính Sơn dĩ nhiên đã thất bại. Phải bồi thường bao nhiêu tiền tôi không biết nhưng tôi đoán, so với khoản nợ của tôi thì nhiều lắm.
Có tiền thật tốt.
Hắn ta đã tốt hơn rất nhiều so với ngày trước.
Hứa Kính Sơn đã từng phá sản, toàn thân trên dưới khi ấy cũng chẳng có nổi mấy trăm tệ. Hiện giờ hắn lại có thể tức giận ra mặt vì tình nhân của mình, bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ vì muốn diễn một vở kịch tự biên tự diễn vô cùng vụng về.
Hôm sau tôi đi đến phòng tranh, bà chủ studio cách vách đưa đến cho tôi một bó hoa. Bà ấy nói: "Thật hâm mộ con nha tiểu Lý, bạn trai con rất biết cách tạo lãng mạn đấy."
"Lãng mạn?" Tôi lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó bà ấy cho tôi xem tấm ảnh chụp mà ngày hôm qua mình cùng với một người bạn đi ngang qua bờ sông chụp được. Trên màn hình lớn phía bên kia tòa nhà cao chọc trời, tranh của tôi bất thình lình được xuất hiện trên đó.
Nó không đặt nơi cống ngầm, nó đang được phát sáng, đang chiếu sáng trên bầu trời đêm, được hàng trăm người ngẩng đầu lên ngắm nhìn.
Hứa Kính Sơn không hiểu bức tranh kia. Bảo vật nghệ thuật trân quý của tôi trong mắt hắn chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi dùng để mua danh chuộc lợi. Hắn không phải người sẽ làm chuyện như vậy, càng không đáng để hắn phải làm.
Vậy thì…
Tôi chợt nghĩ đến tối hôm qua Đường Duy có nói hắn muốn mời tôi đi đến một nơi.
"Anh thích tôi rồi à?" Tôi gọi điện thoại cho Đường Duy, đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói rõ với hắn.
Sau một lúc lâu hắn nhẹ giọng nói: "Không có, chỉ là thích tác phẩm của cô mà thôi."
Hắn nói, "Hoặc là nói, tôi tôn trọng tác phẩm nghệ thuật. Cô cùng với tranh vẽ của mình đều không nên chỉ đặt ở cống ngầm."
"Từ đâu mà anh có được bức tranh kia?"
"Bí mật."
Tôi chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Anh có ý đồ gì, việc gì phải tỏ ra có ý tốt với tôi?"
Hắn ta lại không nói chuyện, tôi thật sự không nói nên lời với hắn ta mà.
"Hay là anh thoải mái thừa nhận đi, bởi vì tôi trông giống Đường Xu cho nên anh phát sinh tình cảm với tôi rồi." Tôi ngả ngớn thử thăm dò, "Đường tiên sinh, anh muốn phát sinh quan hệ với tôi, đúng không?"
"Nghe cô nói những lời này, tôi thật sự cảm thấy cô không xứng đáng được người ta yêu thương." Đường Duy chính là Đường Duy, vĩnh viễn từ trên cao nhìn xuống, giống như Thượng Đế liếc nhìn tôi, bình phẩm và ban ơn cho tôi.
"Nhưng mà," hắn nói tiếp nửa câu sau, "cô rồi sẽ học được cách yêu."
"Đường tiên sinh, chúng ta gặp nhau một chút đi được không. Ngay bây giờ." Tôi không hề báo trước mở miệng, cố ý cường điệu, "Một nơi riêng tư, một nơi mà chỉ có chúng ta biết."
Hắn nghĩ nghĩ: "Hàng lang phòng tranh của cô."
"Không được." Tôi vội nói, "Nơi này có camera, mọi nhất cử nhất động của tôi hắn ta đều có thể nhìn thấy rõ."
Vì thế tôi nói ra ý định của mình: "Hoặc là nói, tôi có thể đi đến nhà của anh được không? Đường Xu đã từng đi đến đó chưa? Cô ấy là em gái của anh, trước kia hẳn là đã từng ở trong ngôi nhà lớn như vậy rồi đi."
Tôi có chút quá mức vội vàng.
Đường Duy có lẽ không hề có bất kỳ tình cảm gì với tôi, nhưng hành động của hắn lại khiến cho lòng tôi châm lên một ngọn lửa kỳ lạ.
Hứa Kính Sơn cưng chiều tôi bằng mọi giá nhưng tôi lại giống như một người không tiếp nhận tấm lòng của hắn. Khi Đường Duy bất thình lình ban ơn, thế nhưng đã khiến cho tôi rối bời.
Hắn đồng ý để cho tôi đi đến nhà hắn.
Như tôi dự định, nơi này vừa đủ riêng tư cũng như thuận tiện cho cả hai chúng tôi.
Hắn mở cửa cho tôi, hỏi tôi muốn làm gì.
Tôi đứng trước cửa sân nhà hắn, cởi áo khoác ngoài để lộ ra áo hai dây khi chúng tôi gặp nhau vào lần đầu tiên.
Rõ ràng lộ liễu, nhưng cũng rất bảo thủ. Che kín kẽ những chỗ cần che đậy, còn những nơi muốn lộ ra lại rõ ràng không sót một thứ gì.
"Đường tiên sinh, nếu như thân thể này của tôi có thể khiến anh vừa lòng vậy thì anh có thể giúp tôi được không?" Tôi ngẩng đầu, chớp mắt hỏi hắn. Dáng vẻ như một chú nai con đã bị hồ ly quấn thân, thanh thuần mà giảo hoạt.
"Giúp cô điều gì?" Hắn lạnh lùng hỏi tôi.
"Tôi thiếu nợ người ta mấy trăm vạn." Tôi nói.
Đường Duy lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, hắn cởi áo khoác của mình rồi phủ lên người tôi: "Đây không phải việc mà tôi nên giúp nhỉ. Đừng đứng ở chỗ này, vào trong rồi nói đi."
Hắn để tôi đi vào nhà, tự tay cho chú cáo nhỏ điên loạn tiến vào nhà mình.
Sau khi vào nhà tôi đã không nhịn được túm lấy cổ áo hắn, dồn hắn lui vào vách tường rồi kiễng chân hôn lên, mập mờ hỏi: "Đường tiên sinh, có thể chứ?"
"Trước khi cô học được cách yêu và được yêu thì không thể." Hắn vẫn giữ thái độ như trước, "Với tôi không thể, cùng người khác cũng không thể."
Đường Duy nắm lấy tay của tôi, muốn tôi buông hắn ra.
Hắn chỉnh lại vạt áo nói: "Với Hứa Kính Sơn, tốt nhất cũng không được."
"Tôi muốn nói với anh rằng, mặc dù tôi đã đi theo hắn ta hai năm nhưng vẫn chưa từng chạm qua hắn, hắn cũng chưa từng chạm qua tôi."
Đường Duy nhìn thoáng qua tôi, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt.
"Anh đang nghĩ gì vậy? Nghĩ tôi sạch sẽ hơn so với anh đã tưởng tượng, đủ tư cách lên giường anh rồi?" Tôi nhanh chóng bổ sung điểm mấu chốt, "Hay là anh đang nghĩ, có lẽ Đường Xu cũng có vận khí tốt, vẫn chưa bị hắn ta nhúng chàm qua?"
"Đừng nhắc đến Tiểu Xu." Quả nhiên hắn đã bắt đầu phẫn uất.
Tôi bắt lấy thời cơ hung hăng hôn lên mặt hắn: "Tôi phải có được anh."
Tôi dán lên tai hắn, gằn từng chữ, "Đường Duy, tôi hôm nay, nhất định phải có được anh."
Dứt lời không biết từ nơi nào nổi lên thú tính, tôi lột áo của hắn rồi ném lên ghế sofa bên cạnh. Nhanh chóng trèo lên người rồi ngồi xuống đùi hắn, một tay tôi kéo cà vạt, tiếp theo sau đó là xé đi lớp áo sơmi.
Sau đó tôi cúi người, vờ như sẽ ngậm lấy bờ môi hắn.
Một đường dần hạ xuống, lơ lửng giữa không trung, hai người chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Tôi do dự trong chốc lát, không hề phòng bị. Đường Duy bất chợt phản công, hắn ta nghiêng người một cái liền đem tôi đè xuống dưới thân.
Hắn sống chết nắm lấy hai tay tôi, thì thầm bên tai: "Rất vui phải không? Muốn chơi? Muốn dùng thân thể của cô làm lợi thế để thắng có đúng không?"
Nói xong hắn liền nắm lấy áo hai dây của tôi, nhẹ nhàng chỉ cần ba phần lực đã có thể cởi được nó.
Buổi tối khi quay về nhìn thấy áo quần của tôi rách rưới đến như vậy, nhất định tôi sẽ bị Hứa Kính Sơn tươi sống đánh chết.
(Còn tiếp)