Hai ngày sau cô nghĩ mình có thể muốn bóp cổ cả cái nhà này. Helen, Claire, những người hầu, chồng cô, đặc biệt là anh ta. Thực ra, người duy nhất cô không muốn bóp cổ là Judith, chỉ có thể là vì cô bé tội nghiệp đó mới được sáu tuổi.
Thành công với tá điền đã chứng tỏ đó chỉ là một chiến thắng ngắn hạn. Kể từ đó, mọi chuyện đã xấu đi. Mọi chuyện. Tất cả Wycombe Abbey nhìn xuống cô như thể cô là một kẻ bất tài. Tử tế và ngọt ngào, nhưng vẫn vụng về và bất tài. Chuyện này khiến Ellie phát điên.
Hằng ngày, một cây nào đó lại chết trong khu vườn nhỏ trong nhà. Việc đó đã trở thành một trò chơi nho nhỏ kinh khủng trong đầu cô mỗi ngày - đoán xem bụi hồng nào đã lên thiên đường khi cô bước vào vườn cam.
Sau đó là món bò hầm cô làm cho chồng mình chỉ để cãi lại việc anh nói rằng Nữ bá tước không biết nấu ăn. Nó mặn đến mức Charles không thể giấu biểu hiện nhăn nhó trên mặt ngay cả nếu anh cố. Mà anh thì không cố. Điều đó làm cô tức tối hơn hết thảy.
Ellie đã phải đổ cả cái nồi ra ngoài. Ngay cả lợn cũng không đụng vào nó.
“Anh chắc chắn em định cho gia vị một cách vừa đủ”, Charles nói trong khi mọi người đang nghẹn ngào.
“Em đã làm thế”, Ellie rít lên, nghĩ rằng răng mình vẫn chưa bị nghiến thành bột quả là một điều thần kỳ.
“Có lẽ em nhầm muối với gia vị khác.”
“Em biết muối là cái gì”, cô gần như hét lên.
“Ellie”, Claire nói, hơi quá ngọt ngào. “Rõ ràng món hầm này hơi quá mặn. Cô phải công nhận là như thế.”
“Cháu”, Ellie quát lên, chỉ ngón tay trỏ về phía cô bé mười bốn tuổi. “Thôi nói chuyện với cô như thể cô là một đứa trẻ đi. Cô đã chịu đựng đủ rồi.”
“Chắc chắn là cô hiểu lầm.”
“Chỉ có một điều cần được hiểu và duy nhất một người phải biết điều một chút.” Đến lúc này Ellie đang thở ra lửa và mọi người ở bàn đều đang tò mò.
“Cô kết hôn với chú họ của cháu”, Ellie tiếp tục. “Việc cháu có thích hay không không thành vấn đề, chú ấy có thích hay không không thành vấn đề, thậm chí cô có thích hay không cũng không thành vấn đề. Cô kết hôn với chú ấy, chấm hết.”
Claire trông như thể sẽ phản kháng lại tràng diễn văn này, vì thế Ellie ngắt lời, “Lần cuối cùng cô xem lại luật của nước Anh và của nhà thờ nước Anh, hôn nhân là vĩnh viễn. Vì thế, tốt hơn cháu nên làm quen với sự hiện diện của cô ở Wycombe Abbey này đi, vì cô sẽ không đi đâu hết”.
Charles bắt đầu vỗ tay, nhưng Ellie vẫn còn quá tức tối với lời bình luận về muối của anh nên chỉ gầm gừ đáp lại. Và sau đó, bởi vì cô chắc chắn mình sẽ gây tổn hại về thể xác cho ai đó nếu ở lại phòng ăn tối lâu hơn một phút nữa, cô hùng hổ đi ra khỏi phòng.
Nhưng chồng cô đã bám theo sát gót. “Eleanor, đợi đã!”, anh gọi với theo.
Chống lại nhận định đúng đắn của mình, cô quay lại, nhưng không phải cho đến khi đã đi đến hành lang bên ngoài phòng ăn, nơi những người còn lại trong gia đình không thể nhìn thấy sự bẽ mặt của cô. Anh gọi cô là Eleanor, đó chưa bao giờ là một dấu hiệu tốt. “Cái gì?”, cô gắt lên.
“Điều em nói trong phòng ăn”, anh bắt đầu.
“Em biết mình nên cảm thấy có lỗi vì đã hét lên với một cô bé, nhưng em lại không thấy thế.” Ellie bướng bỉnh nói. “Claire đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để khiến em cảm thấy không được chào đón ở đây, và em sẽ không ngạc nhiên nếu...” Cô khựng lại, nhận ra rằng mình đang định nói sẽ không ngạc nhiên nếu Claire là người đã đổ quá nhiều muối vào món bò hầm.
“Em sẽ không ngạc nhiên nếu cái gì?”
“Không có gì.” Anh sẽ không bắt cô nói điều đó được. Ellie sẽ không chịu đựng đưa ra những lời buộc tội trẻ con và nhỏ nhen.
Anh đợi một lúc để cô tiếp tục, và khi thực tế trở nên rõ ràng là cô sẽ không làm thế, anh nói, “Điều em nói trong phòng ăn... Về việc hôn nhân là vĩnh viễn. Anh muốn em biết rằng anh đồng ý với em”.
Ellie chỉ nhìn chằm chằm vào anh, không chắc ý anh là gì.
“Anh xin lỗi nếu đã làm tổn thương cảm xúc của em”, anh nói lặng lẽ.
Miệng cô trễ xuống. Anh đang xin lỗi!
“Nhưng anh muốn em biết rằng bất chấp những phiền phức, ờ, rất nhỏ đó...”
Miệng Ellie mím lại thành một đường u ám và tức tối.
Anh hẳn đã không chú ý bởi vì anh nói tiếp, “... Anh nghĩ em đang trở thành một Nữ bá tước tuyệt vời. Cách đối xử của em với tá điền ngày hôm trước đúng là rất hay”.
“Anh đang nói với em rằng em phù hợp với cuộc sống ở ngoài Wycombe Abbey hơn là bên trong ư?”, cô hỏi.
“Không, tất nhiên là không.” Anh thở ra và cào tay vào mái tóc nâu dày. “Anh chỉ đang cố gắng nói là... Chết tiệt”, anh lẩm bẩm, “Mình đang cố gắng nói gì nhỉ?”.
Ellie nén lại thôi thúc thốt ra vài lời nhận xét mỉa mai và khoanh tay đợi. Cuối cùng, anh dúi một mẩu giấy về phía cô và nói, “Đây này”.
“Cái gì đây?”, cô hỏi, cầm nó trong tay.
“Một danh sách.”
“Tất nhiên”, cô lẩm bẩm. “Một danh sách. Đúng là thứ em cần. Cho đến hôm nay, em đã quá may mắn với những danh sách.”
“Đó là một danh sách kiểu khác”, anh nói, rõ ràng cố gắng kiên nhẫn với cô.
Ellie mở tờ giấy ra và nhìn xuống.
NHỮNG VIỆC CÙNG LÀM VỚI VỢ
. Một chuyến cưỡi ngựa và dã ngoại ở vùng thôn quê.
. Đến thăm lại các tá điền như một cặp đôi hòa hợp.
. Một chuyến đi đến Luân Đôn. Ellie cần váy mới.
. Dạy cô ấy tự viết danh sách của mình. Chúng có thể thú vị kinh khủng.
Cô nhìn lên. “Thú vị kinh khủng, hở?”
“Ừm, phải. Anh nghĩ em có thể muốn thử với những thứ như ‘Bảy cách để làm bà Foxglove im lặng’.”
“Gợi ý đó cũng có giá trị đấy”, cô lẩm bẩm, trước khi nhìn xuống tờ danh sách lần nữa.
. Đưa cô ấy đến bờ biển.
. Hôn cô ấy cho đến khi cô mê man.
. Hôn cô ấy cho đến khi mình mê man.
Charles có thể nhận thấy giây phút cô đọc đến hai mục cuối, vì má cô chuyển thành màu hồng thật hấp dẫn.
“Việc này có nghĩa là gì?”, cuối cùng cô hỏi.
“Nó có nghĩa là, vợ thân yêu, anh cũng đã nhận ra rằng hôn nhân là vĩnh viễn.”
“Em không hiểu.”
“Đây đúng là lúc chúng ta có một cuộc hôn nhân bình thường.”
Cô thậm chí đỏ mặt hơn trước từ “bình thường”.
“Tuy nhiên”, anh tiếp tục, “Hẳn là trong một cơn điên rồ nào đó, anh đã đồng ý với đề nghị của em rằng em phải hiểu anh nhiều hơn trước khi chúng ta thân mật”.
Bây giờ mặt cô đã đỏ hơn cả củ cải đường.
“Vì thế, anh đã quyết định cho em mọi cơ hội để tìm hiểu anh rõ hơn, tất cả cơ hội để dần thoải mái với sự hiện diện của anh.”
“Em xin anh thứ lỗi?”
“Chọn việc gì đó trong danh sách ấy. Chúng ta sẽ làm nó vào ngày mai.”
Môi Ellie hé ra với sự ngạc nhiên thích thú. Chồng cô đang thực sự theo đuổi cô. Cô sẽ trở thành một cô gái được tán tỉnh. Cô chưa bao giờ mơ tưởng rằng anh làm điều gì đó thật lãng mạn đến như thế. Cũng chẳng phải anh từng thừa nhận rằng anh không hề có chút lãng mạn nào trong người. Cám dỗ, có lẽ. Thậm chí phóng đãng, ranh mãnh, hay đa tình. Nhưng không phải lãng mạn.
Nhưng cô biết nhiều hơn thế. Và đó mới là điều quan trọng. Cô mỉm cười và nhìn xuống tờ danh sách.
Anh gợi ý số sáu hoặc số bảy”, anh nói.
Cô nhìn lên. Anh đang cười toe toét theo cái kiểu tao nhã, bất cần hẳn đã làm vỡ hàng loạt trái tim trải dài từ đây đến Luân Đôn và ngược lại. “Em không chắc mình thấy được sự khác biệt”, cô nói, “Giữa hôn em cho đến khi em bất tỉnh và hôn em cho đến khi anh bất tỉnh”.
Giọng anh hạ xuống thành tiếng thì thầm khản đặc, “Anh có thể chỉ cho em thấy”.
“Em không nghi ngờ gì là anh có thể”, cô đáp lại, cố gắng hết sức để ra vẻ xấc cược ngay cả khi trái tim đang đập dồn dập còn đôi chân cô có cảm giác vững chắc như mứt cam. “Nhưng em chọn mục số một và số hai. Chúng ta có thể dễ dàng đi dã ngoại và thăm viếng tá điền trong cùng một ngày.”
“Vậy là số một và số hai, nhé”, anh nói và cúi chào thật lịch sự. “Nhưng đừng ngạc nhiên nếu anh tranh thủ thực hiện số sáu với em.”
“Thật là… Charles.”
Anh chiếu một cái nhìn nóng bỏng và thật lâu về phía cô. “Và số bảy.”
Cuộc dạo chơi của họ được lên kế hoạch vào ngày hôm sau. Ellie chẳng hề ngạc nhiên với sự vội vã của Charles; anh dường như đang quyết tâm làm bất kỳ việc gì để đưa cô lên giường. Nhưng cô vô cùng ngạc nhiên trước sự thiếu kháng cự của mình trước kế hoạch của anh; cô nhận thấy rất rõ là mình đang mềm lòng.
“Anh nghĩ chúng ta có thể cưỡi ngựa”, Charles nói khi gặp cô vào buổi trưa. “Thời tiết đang rất tuyệt, tự nhốt mình trong xe dường như là một tội lỗi.”
“Ý tưởng tuyệt hảo, thưa ngài”, Ellie trả lời. “Hoặc nó sẽ thật tuyệt, nếu em biết cách cưỡi ngựa.”
“Em không biết cưỡi ngựa sao?”
“Các mục sư hiếm khi kiếm đủ tiền để mua ngựa”, cô nói kèm theo một nụ cười hài hước.
“Vậy thì anh sẽ phải dạy em.”
“Không phải hôm nay, em hy vọng thế”, cô bật cười. “Em cần thời gian để chuẩn bị tinh thần cho tất cả những cơn nhức nhối và đau đớn em chắc chắn sẽ có được.”
“Cỗ xe song mã của anh vẫn còn chưa sửa xong sau tai nạn ngày hôm trước. Em có thể đi bộ nhẹ nhàng không?”
“Chỉ nếu anh hứa sẽ đi nhanh”, Ellie nói trong lúc nở một nụ cười ranh mãnh. “Em không bao giờ giỏi việc đi dạo một cách nhàn tản.”
“Sao điều đó giờ không làm anh ngạc nhiên nhỉ?”
Cô nhìn anh qua hai hàng mi. Đó là một biểu hiện tán tỉnh vẫn còn mới mẻ đối với cô, nhưng nó lại hoàn toàn có cảm giác tự nhiên trong sự bầu bạn của chồng cô. “Anh không ngạc nhiên?”, cô hỏi bằng giọng kinh ngạc chế giễu.
“Hãy nói rằng anh khó mà hình dung được em đang tấn công cuộc sống bằng bất cứ thái độ nào chứ không phải là nhiệt tình tuyệt đối.”
Ellie cười khúc khích khi cô chạy trước anh. “Vậy đi nào. Em vẫn còn chưa tấn công ngày hôm nay.”
Charles theo sau lưng cô, đua với bước chạy của cô bằng tốc độ nửa sải bước nửa chạy chậm. “Từ từ nào!”, cuối cùng anh la lên. “Đừng quên rằng anh đang bị cản trở bởi một giỏ đựng đầy đồ ăn.”
Ellie dừng lại ngay. “Ồ vâng, tất nhiên. Em hy vọng Monsieur Belmont đã chuẩn bị món gì đó ngon ngon.”
“Cho dù nó là món gì, mùi vị của nó rất hấp dẫn.”
“Một ít gà tây nướng từ hôm qua?”, cô hỏi bằng vẻ khấp khởi hy vọng, cố gắng nhìn vào bên trong giỏ.
Anh giơ nó lên quá đầu trong lúc tiếp tục đi. “Giờ em không thể chạy trước quá xa rồi. Vì anh là người quản lý thức ăn.”
“Vậy là anh định bỏ đói để em đầu hàng?”
“Nếu đó là cơ hội duy nhất để thành công.” Anh ngả người về phía trước. “Anh không phải là một người kiêu hãnh. Anh sẽ thắng em cho dù bằng cách ngay thẳng hay là thủ đoạn.”
“Bỏ đói được tính là ngay thẳng hay thủ đoạn?”
“Điều đó, anh nghĩ, còn phụ thuộc vào việc nó kéo dài bao lâu.”
Như thể nhận được tín hiệu, bụng Ellie phát ra một tiếng sôi ùng ục.
“Việc này”, Charles nói với một nụ cười chậm rãi, “Sẽ trở nên vô cùng dễ dàng”.
Ellie cau có trước khi cô tiếp tục bước đi. “Ồ, nhìn kìa!”, cô thốt lên, dừng lại trước một cây sồi lớn. “Ai đó đã treo một cái xích đu vào cái cây này.”
“Cha anh làm cho anh khi anh tám tuổi”, Charles nhớ lại. “Anh đã ngồi đu ở đây nhiều giờ liền.”
“Nó còn đủ chắc để dùng không?”
“Judith gần như đến đây mỗi ngày.”
Cô nhìn anh với vẻ châm chọc. “Em nặng hơn Judith một chút.”
“Không quá nhiều. Nào, sao em không thử một lần xem sao?”
Ellie mỉm cười như một cô bé khi ngồi xuống miếng gỗ cha Charles đã dùng để làm ghế đu. “Anh sẽ đẩy chứ?”
Charles cúi người thành một điệu chào phong nhã. “Anh là đầy tớ luôn trung thành của em, cô chủ.” Anh đẩy cô lên và cô bắt đầu bay trong không khí.
“Ồ, việc này thật thú vị!”, cô hét lên. “Em đã không ngồi xích đu nhiều năm rồi.”
“Cao hơn không?”
“Cao hơn!”
Charles đẩy cô lên cao đến mức cô nghĩ ngón chân có thể chạm vào bầu trời.
“Ôi, thế là đủ cao rồi”, cô gọi với xuống. “Bụng em bắt đầu nhộn nhạo rồi.” Sau khi tạo được một nhịp độ đu đưa vừa phải, cô hỏi, “Nói về cái bụng bị vây hãm tội nghiệp của em, anh có thực sự định bỏ đói để bắt em khuất phục không?”.
Anh cười toe toét. “Anh đã lên kế hoạch cặn kẽ đến từng chi tiết thủ đoạn nhất. Một nụ hôn cho một miếng gà tây nướng, hai cho một cái scone[].”
[] Một kiểu bánh mỳ không có bột nở, khô, đặc và ít ngọt hơn, thường được ăn với bơ và mứt.
“Có scone à?”, Ellie nghĩ mình có thể nhỏ dãi ra mất. Bà Stubbs có thể gặp vấn đề với bánh mỳ nướng, nhưng bà quản gia đấy làm ra món scone ngon nhất phía bên này của bức tường Hadrian[].
[] Pháo đài phòng thủ đầu tiên được xây dựng chạy ngang nước Anh dưới thời trị vì của hoàng đế Hadrian năm sau Công Nguyên.
“Ừm. Và mứt mâm xôi. Bà Stubbs nói rằng bà ấy đã vật lộn với cái lò nóng suốt một ngày để nó chín vừa đủ.”
“Làm mứt chẳng có gì khó”, Ellie nhún vai nói. “Em làm hàng nghìn lần rồi. Thực ra...”
“Thực ra...?”
“Đó là một ý tưởng tuyệt vời!”, cô nói với chính mình.
“Anh không hiểu tại sao mình lại sợ chuyện này”, anh lẩm bẩm. “À, thực ra thì anh biết. Nó có thể liên quan gì đó đến lửa trong nhà bếp. Hoặc cái mùi kỳ lạ bốc ra từ vườn cam. Hoặc có lẽ là món bò hầm...”
“Những việc đó đều không phải lỗi của em”, cô gắt lên, giậm chân xuống đất và khiến chiếc xích đu khựng lại. “Và nếu anh nghĩ về chuyện đó nhiều hơn nửa giây, anh sẽ nhận ra rằng em đang nói sự thật.”
Charles nhận ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm khi gợi lại những thảm họa gần đầy của cô trong buổi chiều lẽ ra chỉ nên dùng để quyến rũ cô. “Ellie”, anh nói bằng giọng hòa giải nhất của mình.
Cô nhảy ra khỏi xích đu và chống tay lên hông. “Ai đó đang ngấm ngầm phá hoại em, em định tìm ra nguyên nhân. Và tìm ra kẻ đó”, cô thêm vào, gần như là một suy nghĩ bất chợt.
“Có lẽ em đúng”, anh lẩm bẩm, không thực sự có ý như thế. Anh chỉ muốn xoa dịu cô. Nhưng khi những từ đó trượt khỏi miệng anh, chúng đột nhiên thật đúng đắn. Thật vô lý khi Ellie, một người dường như vô cùng có khả năng ở mọi khía cạnh lại châm lửa trong nhà bếp, một mình giết chết tất cả các loại cây trong vườn cam, và chỉ có Chúa mới biết vì sao cô lấy nhầm muối khi nấu bò hầm. Ngay cả kẻ ngu đần đáng thương nhất cũng không thể đạt được nhiều thành tựu như thế chỉ trong hai tuần.
Nhưng anh không muốn nghĩ đến chuyện phá hoại, hay những âm mưu ác độc, hay những cái cây chết. Không phải ngày hôm nay, khi anh cần tập trung tất cả năng lượng để quyến rũ vợ mình. “Chúng ta có thể thảo luận chuyện này vào hôm khác được không?”, anh hỏi, cầm giỏ đồ ăn lên. “Anh hứa sẽ xem xét lập luận của em, nhưng ngày hôm nay quá đẹp để lo lắng về những vấn đề như thế.”
Ellie không phản ứng gì một lúc, rồi gật đầu. “Em cũng không muốn làm hỏng cuộc dạo chơi thú vị của chúng ta.” Sau đó mắt cô nheo lại một cách tinh nghịch, và nói thêm, “Monsieur Belmont không lén ăn phần còn lại của món bò hầm đâu phải không?”.
Charles nhận ra lời đề nghị hòa bình của cô và chấp nhận. “Không, anh nghĩ em đã đổ đến tận miếng cuối cùng sáng nay rồi.”
“À, ừ”, cô lẩm bẩm. “Theo như em nhớ, thậm chí lũ lợn cũng không đụng đến nó.”
Trái tim Charles ấm lên khi anh nhìn cô. Rất ít người có khả năng cười cợt những sai lầm của mình. Với mỗi ngày trôi qua, anh càng quý trọng vợ mình hơn. Anh đã chọn nhanh, nhưng đã chọn rất tốt.
Giờ thì, anh nghĩ với một tiếng thở dài, giá như anh có thể càng quý trọng cô hơn nữa trước khi anh bùng nổ.
“Có chuyện gì không ổn à?”, cô hỏi.
“Không, sao thế?”
“Anh thở dài.”
“Thế sao?”
“Phải, đúng thế.”
Anh thở dài lần nữa.
“Lại nữa rồi”, cô thốt lên.
“Anh biết, chỉ là...”
Cô chớp mắt, một biểu hiện chờ đợi trên mặt, sau đó cô thúc giục anh, “Gì đây?”.
“Sẽ phải là số sáu”, anh làu bàu, thả rơi chiếc giỏ và ôm cô trong vòng tay, “Anh không thể đợi thêm một giây nào nữa.”
Thậm chí trước khi Ellie có cơ hội nhớ ra số sáu là gì, môi anh đã ở trên môi cô, hôn cô với sự chiếm hữu nồng nhiệt ngọt ngào đến nhức nhối. Miệng anh ngày cáng dữ dội hơn và da anh nóng lên. Không hề nhận ra, anh đã đẩy lùi cô dựa vào một thân cây, sử dụng thân cây rắn chắc đó để ép sát cơ thể anh vào cơ thể cô một cách thân mật.
Anh có thể cảm nhận mọi đường cong, từ bộ ngực đầy đặn đến cái hông nở nang. Chiếc váy len dày không giấu được sự kích động mà những vuốt ve của anh khơi lên. Và không gì có thể che giấu được những âm thanh mềm mại thoát ra từ miệng cô.
Cô muốn anh. Có thể cô chưa hiểu, nhưng cô muốn anh giống hệt như anh muốn cô.
Anh vội vã trải chiếc chăn dã ngoại ra và ngả cô xuống. Anh đã vứt bỏ chiếc mũ của cô từ lâu và bây giờ đang gỡ búi tóc của cô ra, để những sợi tóc dài luồn qua những ngón tay. “Mềm mại hơn cả lụa”, anh thì thầm. “Mềm mại hơn cả bình minh.”
Cô lại rên rỉ, một âm thanh hơi hơi giống tên anh. Charles cười toe toét, hào hứng bởi sự thật rằng anh đã nhóm lên ham muốn của cô đến mức mà cô thậm chí không thể nói. “Anh đã hôn em đến mê man”, anh lẩm bẩm, điệu cười toe toét chuyển thành một nụ cười đầy nam tính, lười biếng. “Anh đã nói với em là anh sẽ tranh thủ thực hiện số sáu.”
“Thế còn số bảy?”, cô cố gắng thốt ra.
“Ồ, chúng ta đã vượt qua điểm đó rồi”, anh nói bằng giọng khàn khàn. Anh nâng tay cô lên và đặt nó lên ngực mình. “Hãy cảm nhận nó.”
Trái tim anh đập điên cuồng bên dưới bàn tay nhỏ của cô, cô ngước lên nhìn anh thắc mắc, “Em? Em làm việc này?”
“Em. Chỉ em mà thôi.” Môi anh tìm thấy cổ cô, làm cô xao nhãng khi ngón tay nhanh nhẹn làm việc với những chiếc khuy váy. Anh phải nhìn thấy cô, phải chạm vào cô. Anh sẽ phát điên nếu không làm thế, chắc chắn rồi. Anh đã tự hành hạ mình bằng cách tưởng tượng tóc cô dài đến mức nào. Sau này anh đã bắt mình chịu đựng nỗi đau thậm chí còn sắc bén hơn khi dành thời gian tưởng tượng ra bộ ngực của cô. Hình dáng của chúng. Kích thước của chúng. Màu sắc của đôi nhũ hoa. Những bài tập trong đầu đó luôn khiến anh rơi vào tình trạng khó chịu nhất, nhưng anh dường như không thể bắt mình ngừng lại.
Giải pháp duy nhất là khiến cô khỏa thân, hoàn toàn, tuyệt đối, sau đó trí tưởng tượng của anh có thể nghỉ ngơi một chút trong khi phần còn lại của anh thưởng thức hiện thực.
Cuối cùng, ngón tay anh chạm đến cái khuy gần cuối xương sườn cô, và anh chầm chậm tách vạt váy của cô ra. Cô không mặc áo nịt ngực, chỉ một cái áo lót bằng cotton mỏng. Nó màu trắng, gần như trong suốt. Nó kích động anh nhiều hơn cả những quần áo lót kiểu Pháp khêu gợi nhất, bởi vì cô đang mặc nó. Và anh chưa bao giờ, chưa từng một lần trong đời muốn ai nhiều như muốn vợ mình.
Bàn tay to lớn của anh tìm thấy mép áo và trượt vào bên dưới, chạm vào làn da ấm áp như lụa. Thớ cơ của cô giật giật bên dưới bàn tay anh, bụng cô hóp lại theo bản năng. Anh rùng mình đòi hỏi khi bàn tay di chuyển lên cao hơn, ôm quanh sườn, sau đó nhích lên cao nữa cho đến khi chúng tìm thấy bộ ngực mềm mại, đầy nữ tính.
“Ôi, Charles”, cô thở dài, ngay khi bàn tay anh khép lại quanh cô và nhẹ nhàng siết lại.
“Ôi, Chúa tôi”, anh trả lời, nghĩ rằng mình có thể bùng nổ ngay lúc này. Anh không thể nhìn thấy cô, nhưng cô có cảm giác hoàn hảo. Vừa đúng với bàn tay anh. Nóng bỏng, ngọt ngào, mềm mại, và thật chết tiệt, nếu anh không sở hữu cô ngay ở đó, anh sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Tất nhiên, có khả năng rất lớn là nếm cô cũng sẽ khiến anh mất kiểm soát, nhưng anh quên mất điều đó khi kéo chiếc áo lót lên.
Anh hớp một hơi thở khi cuối cùng đã nhìn thấy cô. “Chúa tôi”, anh thốt ra.
Ellie ngay lập tức di chuyển để che mình lại. “Em xin lỗi, em...”
“Đừng nói em xin lỗi”, anh khàn giọng ra lệnh. Anh là một tên ngốc khi nghĩ rằng nhìn thấy cô sẽ chấm dứt những tưởng tượng gợi tình của mình. Thực tế còn tuyệt diệu hơn rất nhiều; anh không tin rằng mình có thể lặp lại những công việc hằng ngày mà không tưởng tượng ra cô ở trong đầu. Mọi lúc, mọi nơi. Đúng như cô ngay lúc này.
Anh cúi xuống và đặt những nụ hôn nhẹ nhàng nhất lên gò ngực cô. “Em thật đẹp”, anh thì thầm.
Ellie, người chưa bao giờ bị gọi là xấu xí nhưng chắc chắn không nhận được nhiều lời khen ngợi về sắc đẹp của mình, giữ im lặng.
Anh hôn lên gò ngực bên kia. “Hoàn hảo.”
“Charles, em biết mình không...”
“Đừng nói gì trừ khi em đồng ý với anh”, anh nghiêm nghị nói.
Cô mỉm cười. Cô không thể ngăn mình.
Và khi đó, đúng lúc cô định nói gì đó để trêu chọc anh, miệng anh tìm thấy đôi nhũ hoa và khép quanh nó, khiến Ellie đầu hàng. Cảm giác tràn ngập cơ thể cô, cô không thể thốt ra một từ hoặc hình thành một suy nghĩ nếu có cố gắng.
Nhưng cô không hề muốn vậy. Tất cả những gì cô làm là cong lưng lên về phía anh, áp mình vào miệng anh.
“Em còn hơn những gì anh đã mơ”, anh lẩm bẩm trên làn da cô. “Hơn là anh tưởng tượng.” Anh nhấc đầu lên chỉ đủ lâu để tặng cô một nụ cười xấu xa. “Và anh có trí tưởng tượng rất tốt.”
Một lần nữa, cô không thể ngăn lại một nụ cười ngọt ngào, cô cảm động vì anh đang cố gắng rất nhiều để không cho trải nghiệm thân mật lần đầu tiên này lấn áp cô. Chà, điều đó không thực sự đúng. Anh nhất định là muốn lấn át cô, áp đặt ma thuật của mình lên từng sợi dây thần kinh trong cơ thể cô, nhưng anh cũng làm hết sức mình để bảo đảm rằng cô luôn mỉm cười trong suốt lúc đó.
Anh là một người tốt, không giống như ấn tượng anh muốn người khác nghĩ. Ellie cảm thấy một điều gì đó ấm áp và ngọt ngào chuyển động trong trái tim cô, và cô tự hỏi liệu điều đó có phải là những rung động đầu tiên của tình yêu.
Bị sai khiến bởi cảm xúc mới mẻ đó, cô nhấc bàn tay đang nằm hai bên sườn lên, rồi lùa sâu vào mái tóc nâu đỏ dày của anh. Nó mát mẻ và mềm mại, cô xoay đầu anh quay lại để có thể cảm nhận tóc anh trên má mình.
Anh giữ cô bất động trong một lúc, sau đó nhấc mình lên vài centimet để có thể nhìn vào cô. “Chúa tôi, Ellie”, anh nói, lời nói run rẩy đến kỳ lạ, “Anh muốn em làm sao. Em sẽ không bao giờ biết nó nhiều như thế nào...”.
Mắt Ellie đong đầy nước mắt trước cảm xúc chân thành trong giọng anh. “Charles”, cô bắt đầu, sau đó dừng lại vì run rẩy khi một làn gió lạnh thổi qua làn da trần.
“Em bị lạnh rồi”, anh nói.
“Không đâu”, cô nói dối, không sẵn sàng để bất cứ điều gì, ngay cả thời tiết, phá vỡ giây phút đẹp đẽ này.
“Đúng mà.” Anh lăn khỏi người cô và bắt đầu cài khuy váy cho cô. “Anh đúng là một con vật”, anh làu bàu, “Tán tỉnh em ở bên ngoài này lần đầu tiên. Đẩy em xuống cỏ”.
“Một con vật rất đáng yêu”, cô cố gắng đùa cợt.
Anh ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt nâu bùng cháy với những cảm xúc cô chưa bao giờ nhìn thấy trước đây: nóng bỏng, nồng nhiệt, hoang dại và chiếm hữu tuyệt vời. “Khi anh biến em thành vợ của anh, nó sẽ phải được thực hiện một cách đúng đắn, trong chiếc giường cưới của chúng ta. Và sau đó...”, anh cúi xuống và thả một nụ hôn say đắm lên môi cô. “Anh sẽ không để em ra khỏi đó cả tuần. Có lẽ là hai.”
Ellie chỉ có thể nhìn anh chằm chằm vì kinh ngạc, vẫn không thể tin rằng mình có thể khơi lên một niềm đam mê như thế ở người đàn ông này. Anh đã qua lại với những người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới, thế mà cô, một cô gái nông thôn đơn giản, có thể khiến trái tim anh đập dồn dập. Sau đó, anh kéo tay cô, khi cảm thấy mình bị kéo về Wycombe Abbey, cô hét lên, “Đợi đã! Chúng ta đang đi đâu đấy?”.
“Nhà. Ngay bây giờ.”
“Chúng ta không thể.”
Anh quay sang rất chậm. “Chết tiệt nếu chúng ta không thể.”
“Charles, ngôn ngữ của anh.”
Anh lờ đi vẻ cau có của mình. “Eleanor, mọi centimet chết tiệt trên cơ thể anh đang cháy rực vì em, và em không thể chối bỏ rằng mình cũng cảm nhận như thế. Vì thế em có thể cho anh một lý do hay ho vì sao anh không nên lôi em trở về Wycombe Abbey lúc này và làm tình với em cho đến khi chúng ta đều mê man vì nó không?”
Cô đỏ mặt trước lời nói thẳng tuột đó. “Những tá điền. Chúng ta sẽ đến thăm họ chiều nay.”
“Treo cổ bọn họ đi. Họ có thể đợi.”
“Nhưng em đã nhắn với Sally Evans rằng chúng ta sẽ ghé qua vào đầu giờ chiều nay để kiểm tra việc sửa chữa ống khói.”
Charles không dừng lại một phút nào khi kéo cô về phía nhà. “Cô ấy sẽ không nhớ chúng ta đâu.”
“Có, có chứ”, Ellie khăng khăng. “Có thể cô ấy đã dọn dẹp cả nhà và chuẩn bị trà. Không xuất hiện sẽ là cực kỳ bất lịch sự. Đặc biệt sau trận náo loạn trong nhà cô ấy đầu tuần nay.”
Anh nghĩ về tình huống trong lò sưởi, nhưng điều đó chẳng cái thiện đáng kể tâm trạng của anh. Điều cuối cùng mà anh cần là những ký ức về việc bị mắc kẹt với vợ mình ở trong không gian rất chật hẹp.
“Charles”, Ellie nói lần cuối cùng, “Chúng ta phải đến gặp cô ấy. Chúng ta không có lựa chọn nào khác”.
“Em không trì hoãn anh chứ?”
“Không!”, cô nói, to và với rất nhiều cảm xúc.
Anh chửi rủa thật to và sau đó chửi thầm. “Được rồi”, anh làu bàu. “Chúng ta sẽ đến thăm Sally Evans, nhưng chỉ thế thôi. Mười phút trong nhà cô ấy và sau đó trở về nhà.”
Ellie gật đầu.
Charles chửi thề lần nữa, cố gắng không tập trung vào thực tế là cơ thể anh vẫn chưa lấy lại trạng thái thoải mái bình thường. Đây sẽ là một buổi chiều khó chịu nhất.