Trời trong xanh, gió nhẹ và nắng đào. Còn ngó nó thì hết sức mất hình tượng. Bon chen giữa dòng xe như mạch nước của đại dương bao la, nó đang gò lưng dồn hết lực để đạp từng vòng xe. Chiếc xe đạp màu trắng sữa mơ mộng này dĩ nhiên không phải của nó, và dĩ nhiên cái ý tưởng đạp xe dạo trên con phố chật ních mà “con người gần nhau hơn” này hiển nhiên càng không phải của nó.
( Nguồn cội gốc gác quê quán lịch sử là do thế này:
Thiên Lam đưa lên trước mặt cô chiếc chìa khóa chiếc moto đen- xì- ngầu của nó. Bằng vẻ từng trải cô hiểu rõ có chết cũng không phải vì đau tim khi đi cùng xe với nó. Hơn nữa nó vừa làm cô cụt hứng nên nó phải chịu phạt. Cô phán
- Đạp xe
- Hả? Điên à? Tại sao? - Nó kêu lên vì cảm giác một mối nguy hiểm kề cận. Lí do của cô rất xác đáng.
- Cho mày giảm cân. Với lại đi xe đạp để tao HÒA MÌNH VỚI THIÊN NHIÊN.
- Hòa vào với khói bụi thì có. Vả lại tao có ăn mấy cũng chẳng béo nổi đâu.
- Đi xe đạp.
- Moto
- Xe đạp
- KHÔNG
- Mày đạp
- KHÔNG BAO GIỜ
- Nghỉ tao về.
Và nó đã phải di chuyển theo kiểu người nguyên thủy bằng hai cẳng chân đến biệt thự nhà Vy để lấy xe đạp( nó không biết đi xe đạp ên không có xe). Thực là đau khổ)
Thế đấy! Giờ nó đang gò lưng đạp xe ngang dọc đuổi theo mấy cái xích lô. Nó thở hồng hộc mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Hỏng, hỏng hết cả hình tượng. Và ánh mắt lừ lừ nhìn ngang dọc khắp con phố như là nó đang muốn chọn một cái gốc cây hợp phong thủy nào đấy để đâm vào không chừng. Nguyên nhân của sự việc đang ngồi yên sau cô thưởng thức những bài hát phát ra từ chiếc blackberry một cách rất ư là thoải mái.
“ I love you la la là la lá
Cho em xin một lần nói hết những điều tim còn e ngại.
Cho em theo anh nhé theo anh đến tận cùng của hạnh phúc.
Yêu em yêu em nhé my baby boy
I love you lá lá la lá là
Anh sẽ mãi là người chở che cho em không thể tách rời.
Tay anh đây hãy nắm lấy thôi sẽ chẳng cần phải lo lắng
I don"t wanna be your friend...”
Cô hòa mình theo những giai điệu dễ thương của bài hát Ngưng làm bạn và say sưa hát theo. Mái tóc màu tím dài bay bay trong gió thật thơ mộng khiến người ta phải đoái nhìn. Nhưng vừa nhìn thấy cái mặt chằm hằm giáng đạp xe của nó là người ta lại phải cụp mắt và tránh ngay. Cô nói với nó:
- Làm gì mặt như đưa đám è mày làm người ta di cư đến mà. Hát bài gì nghe coi.
Nó đến kiệt sức vì cái con này mà. Chẳng buồn cãi lại nó mệt lắm rồi. Đến Vy còn nhận ra nó sắp đến thôi. Nhưng nó có võ chớ, mặt như đưa đám ok t chơi nhạc đám ma nghe. Cô chưa kịp hỏi thăm nó có mệt quá không thì nó đã tung ra hai ba lời ca
“ Are you, are you/ Coming to the tree/ They strung up a man/ They say who murdered three/ Strange things did happen here...”
Những giai điệu cũng khá là rùng rợn của bài The Hanging Tree làm bầu trời dù không mưa nhưng bỗng xầm xì xám xịt. Cô hét lên
- DỪNG NGAY CÁI NHẠC ĐÁM MA NÀY LẠI.
Nó cười ngu ngơ vô tội, nói một cách ngây thơ
- Hay đó chứ. Hay là muốn tao hát bài Another Opening nhỉ?
- Ừ! Tao thuê mày hát bài đấy trong đám ma của tao.
Nó cười một cách sảng khoái nhất. Cô cố nhịn cười rồi cũng cười theo. Trong màu nắng ấm áp một khung cảnh thật đẹp mở ra trên một chiếc xe đạp màu trắng sữa thật đẹp và thơ mộng. Nó khiến những người qua đường không thể rời mắt được.
Căn phòng vip tại tầng của nhà hàng Nhật Kimono là sự phối hợp hài hòa giữa truyền thống và hiện đại. Không gian riêng tư và tinh tế sang trọng. Trong khi cô đang thưởng thức không gian ấy qua những đĩa sushi và sashimi thì hồn nó đang thoát tục khi nhìn qua cái phiếu thanh toán: .. “ Con chó kia mày ăn ngập mồm xong chết luôn đi cho tao nhờ” nó lườm cô nhưng cô vẫn hồn nhiên ăn nốt miếng sushi còn lại. Nó có là con gái của một tập đoàn mẹ thì cũng không nên để cháy túi vậy. Dù gì nó cũng eo hẹp kinh tế lắm chớ. Nó dắt e đạp ra khỏi cái lán chật ních ô tô. Nó gắt
- Thưa bà giờ bà muốn đi đâu ạ. Thiệt ngó tao giống osin của nhà mày quá mà.
- Haha- Cô cười- À tao mới tìm được chỗ này hay lắm, đi nha.
- Tùy mày.
- Thôi mà đi nha tao dám cá là mày thích lắm. Cô nháy mắt dễ thương.
- Ừ, chỉ đường cái coi. Nó nhạt thếch.
Cái chỗ “hay lắm” mà Vy nói thì ra là một tiệm bánh ngọt. Vy rất thích bánh ngọt, cô đã theo dõi tiệm bánh này trên Facebook suốt. Mỗi khi tiệm ra bánh mới, cô lại like và comment xuýt xoa. Và cô cũng nói rằng chủ tiệm là một cậu chủ bằng tuổi cô nói chuyện rất có duyên. Cô chỉ thường gọi đặt hàng nếm thử chứ chưa đến đây bao giờ và cũng chưa gặp chủ tiệm bao giờ cả. Tên tiệm khiến người ta xao xuyến: Bánh Bơ Bồng Bềnh. Tiệm nằm sâu trong một ngã rẽ trên con phố với những tòa nhà cao tầng lộng lẫy tấp nập xe cộ và dòng người qua lại nườm nượp. Thực sự nó không mường tượng được một không gian như của tiệm giữa chốn tráng lệ này.
Tiệm nhỏ xíu và trông rất dễ thương với ánh đèn màu vàng ấm áp. Nhưng màu sắc ấm áp ấy nó không thích cho lắm. Bước qua cánh cửa, chiếc chuông gió khẽ rung lên. Những âm thanh thật dễ thương. Các mảng tường được trang trí bằng những bức vẽ dễ thương như những chú mèo nhỏ, hình ảnh những chiếc cupcake, những bức tranh phong cảnh đơn giản nhưng thật yên bình. Nó cảm thấy khẽ rung động trước không gian ấm áp nơi đây. Màu sắc và hoa văn của những viên gạch lát sàn được chọn lựa tỉ mỉ. Ở giữa căn phòng có một chiếc bàn gỗ vuông xếp đầy những cuốn sổ hand- made cực xinh, một vài cuốn lockbook. Một cuốn sổ màu xanh rêu mơ màng với cây bút cho bất cứ ai đến có thể viết vào đó bất cứ điều gì. Chiếc bàn làm việc được thiết kế như một chiếc đàn dương cầm. Giống như tên gọi không khí trong tiệm rất ư là “ bồng bềnh” một sự bay bổng hư ảo. Một sự lạc lõng không thuộc về thế giới xô bồ ngoài kia. Trong tiệm đang phát một bản nhạc jazz phù hợp với không khí của tiệm. Trên kệ bày ra từng hàng những chiếc bánh nhỏ xinh: những chiếc bánh mousse màu sắc sặc sỡ và bóng bẩy như thạch, món bánh Molten Lava Cake lãng mạn, những chiếc cupcake xinh xắn, bánh Macaron dễ thương, những viên chocolate nhỏ nhắn hình trái tim màu sữa, Brownie, bánh kem Entremet lớp, bánh su kem lạnh Singapore, các loại bánh mì trứng nướng phomat, bánh kem, bánh bông lan, sandwich, trà sữa, sinh tố, coffee.... nơi đây quả là thiên đường bánh ngọt. Cô thực sự choáng trước những kệ bánh ngọt, đứng ngây người rồi gọi hai chiếc bánh kem cùng một cốc sinh tố dâu. Nó thì không đam mê lắm với đồ ngọt nên chỉ gọi một chiếc bánh bông lan và một cốc cà-phê. Chỉ một nhoáng sau cái bàn của cô đã chật ních những đĩa bánh ngọt, những đĩa thạch những cốc kem tươi đủ vị.... nó nhìn mà choáng. Nhấp môi trên tách coffee đen mà nó đã gọi, nó thật ngạc nhiên trước dòng chữ bằng bọt trắng nổi lên:“ Đừng uống hiều quá không tốt đâu!” Nó phì cười. “Không cho khách hàng dùng sản phẩm của mình để lỗ chết luôn à? Chủ tiệm thật hài hước mà. Nhưng cũng thật chu đáo.” Vị của coffee như nó đã gọi là coffee đen nhưng vị của tách coffee này nó gọi thì lại ngọt, ngọt một cách dịu dàng, làm cho nó như mơ mộng bay bổng. Thật đặc biệt. Cô gọi quản lí là một cậu chàng trạc tuổi cô, trên nét mặt cậu là một nét hóm hỉnh
- Anh cho tôi hỏi, tách cà phê này là ai làm vậy? Nó có vị rất đặc biệt.
Anh ta lém lỉnh:
- Là hoàng tử nắng làm ạ nên nó chứa vị của nắng.
Nó bật cười
- Thế thì nó phải khét lẹt chứ nhỉ.
Cậu ta kẹt lời
- À vâng tất cả đồ trong tiệm đều là do cậu chủ tiệm làm.
Nó bỗng có một chút thiện cảm với “ cậu chủ tiệm” mặc cho nó không thích những màu sắc ấm áp và những món bánh ngọt. Nhưng bỗng dưng nó lại nghĩ đến một thằng con trai biến thái ẻo lả( em lạy chị). Nó gượng cười
- Cho tôi gặp cậu ấy được chứ?
Cậu ta lém lỉnh
- Hoàng tử đi phân phát nắng rồi ạ. Dân thường thì có tôi tiếp đãi mà.
Nó đâm qoeo
- Cái gì mà nắng với gió bộ troll nhau ak. Anh bảo ai là dân thường, ít nhất tôi cũng là xã hội đen đó muốn tôi đập tiệm không? Mặt anh là cái gì mà tiếp đón được tôi!!!!
Xổ xong một tràng nó quay sang con bạn còn đang nghơ ngác
- Đi.
Đặt lại tờ ngàn lại bàn nó kéo con bạn ra ngoài mặc cho cô còn kêu oai oái: “Tao đã ăn xong đâu”
Chạy ngang qua cái bàn nó vớ lấy cuốn sổ. Thay vì ghi ra những lời bay bổng chọn lọc thì
nó ghi ra chữ CÁI ĐỒ ĐIÊN rồi hùng hục chạy ra ngoài mặc cậu quản lí í ới gọi
- Làm gì tự ái ghê vậy. Cậu chủ của tôi cũng sắp về rồi đấy cô cho số để liên lạc.
Nó vừa chạy ra đến cửa tiệm thì cửa sau mở. Một chàng trai trẻ tuổi ước vào. Hắn mặc một chiếc sơmi kín cổ màu xanh lam, mặc một chiếc quần jeans sẫm màu tai đeo headphone. Hắn có mái tóc màu nâu hạt dẻ rối lên một cách tự do, đôi mắt xanh màu của iển rất sâu và đẹp, tựa như một đại dương huyền bí. Tay hắn bồng một con mèo éo ú đang ngủ say. Hắn là Cao Hải Phong. Hắn bước vào căn tiệm như đưa vào cả ánh náng ngoài kia làm căn tiệm sáng lên một cách lạ lùng. Đôi mắt ấm áp của hắn vô tình bắt gặp trên khuôn mặt lạnh lùng và mái tóc đen của nó. Thực sự rất quen, nhưng thực sự hắn không nhớ ra được
-Ai vậy? Mày biết không. Thực sự rất quen. Vũ Lâm ngạc nhiên
- Quen á? Có lẽ mày bắt gặp cô ta trên báo về mục bình chọn những cô gái bạo lực nhất quá!
Phong cầm cuốn sổ xanh rêu trên tay bất chợt mỉm cười bởi những dòng chữ nó viết. Rồi thẫn thờ ngạc nhiên vì nụ cười âu yếm ấy. Ai nhỉ?
Phong cầm vội chiếc áo dạ dài màu nâu gụ khoác lên mình. Trông hắn thực sự giống một chàng hoàng tử. Hắn mở cửa tiệm làm chiếc chuông gió rung lên hùa theo làn gió nhẹ ngoài trời. Hắn gọi với lại
- Lâm trông tiệm giùm tao. Đi có chút việc.
- Hey này này...
Phong hòa vào màu nắng ấm áp ngoài kia. Mà có lẽ màu nắng ấm áp ấy là do cậu tạo ra. Ngay khi hắn bước khỏi tiệm một lời ca mới vang lên
“ Khi gặp em từ giây phút đầu/ Anh đã tin mình sẽ mãi của nhau/ Dẫu khó khăn cũng qua/ Sánh bước trên đường xa/ Sẽ càng yêu và yêu thiết tha...”Bài hát Yêu Và Yêu của ERIK.....
Cám ơn cả nhà nha Lam hứa sẽ chăm chỉ hơn trong Tết. Tết vv nha m.n!!!!