Trời đã sáng.
Đêm qua cũng không xảy ra chuyện gì khiến mọi người phải lo lắng.
Sáng sớm, mọi người tập trung trong « Quỷ môn quán » giống như những gì được mô tả trong kịch bản.
Tất cả đều đã có mặt trong phòng khách. Bởi vì trời đã sáng, nên mọi người cũng trở nên can đảm hơn. Họ thật ra còn không biết không biết dù là ngày hay đêm thì trong phim kinh dị chúng đều nguy hiểm như nhau.
Chuyện đã tới nước này, Vũ Sóc cũng không thể giấu diếm chuyện bốn vị trưởng bối của Nguỵ gia đã chết.
Vốn là trong kịch bản ban đầu, Hứa Dục Tô được mọi người yêu cầu mới tiến hành nghi thức lên đồng. Kết quả là nàng cũng xác định được 4 người đó đã chết, và « người » nhập lên mình nàng là dì. Nhưng không giống với chú hai, dì chẳng nói gì cả mà chỉ thét lên 1 tiếng rất chói tai !
Cũng chính vì như thế, Vũ Sóc mới lựa chọn để chú hai nhập lên mình, nhưng nàng cũng chỉ nhận được 1 câu « Vì sao ? ». Muốn tiến hành lên đồng không biết còn phải chờ bao lâu nữa.
Cho nên trước mắt thì tình tiết trên cơ bản vẫn có thể kết nối với những nội dung trong kịch bản ban đầu, nên họ có thể tiếp tục diễn xuất theo kịch bản. Làm vậy cũng khiến vé chuộc cái chết đỡ bị trừ.
Phân cảnh khóc lóc là một « bài kiểm tra » tương đối khó dành cho diễn viên vì nó là phân cảnh dễ gây ra NG nhất.Vì không để bị trừ vé chuộc cái chết, nên đám diễn viên mới cũng phải đánh vật để nhỏ được ra mấy giọt nước mắt. Người diễn cảnh khóc tốt nhất chính là Đổng Ỷ Lam. Sau khi mới nói được mấy câu, nước mắt nàng đã chảy ra như suối , quả không hổ danh là diễn viên chuyên nghiệp. Lý Duy Tư cùng không chịu thua kém, nước mắt nước mũi cũng chảy ra tèm lem.
Phân cảnh khóc lóc cũng miễn cưỡng qua cửa. Nếu chỉ vì khóc không đạt mà dẫn tới NG thì mệt.
-Chị chắc không ,Dục Tô ?
Mắt của Lý Duy Tư đỏ hoe nhìn Vũ Sóc rồi nói:
-Chị có chắc....Cha,cha em...... chết rồi không? xem chương mới tại tunghoanh(.)com
-Chị chắc…
-Không thể nào !
Đổng Ỷ Lam lúc này chạy tới tóm lấy 2 vai của Vũ Sóc rồi lắc mạnh, khóc rống lên:
-Không thể nào.Cha em còn chưa chết! Nói dối ! Chị nhất định đang nói dối đúng không!
Diễn viên chuyên nghiệp đúng là diễn viên chuyên nghiệp. Đổng Ỷ Lam mới gặp Ngụy Viễn Vu còn chưa được nổi 24 tiếng vậy mà có thể diễn chẳng khác khi cha ruột của nàng chết là bao. Nước mắt nàng vẫn chảy xuống như suối chẳng thấy dấu hiệu dừng lại khiến ngay cả Lý Duy Tư cũng phải cảm thấy đuối sức không theo nổi. Hắn phải cảm thán những lúc trước mình đã có chút xem thường nàng ta khi thấy trên baidu.tieba.com có 1 số anti fan mắng Đổng Ỷ Lam chỉ là bình hoa di động, rồi cô ta nổi tiếng như vậy cũng vì dựa vào những quy tắc ngầm , rồi cô ta chẳng biết diễn xuất gì cả, chỉ giỏi chém gió. Rõ ràng là đám người này được người ta thuê để phao tin bôi xấu Đổng Y Lam trên mạng. Hắn thậm chí còn đang tính sau này phải xin Đổng Y Lam chỉ dạy làm sao để đóng cảnh khóc cho tốt.
-Thật đó Tâm. Chị chắc chắn cảm ứng được......
-Bỏ đi !
Lý Duy Tư tới đỡ Đổng Ỷ Lam rồi nói:
-Chị Dục Tô không biết nói láo. Cả chị và em đều biết rõ chuyện đó mà.
Đổng Ỷ Lam lập tức nhào vào trong lòng cuả Lý Duy Tư rồi khóc rống lên:
-Emà, vì sao lại như vậy ? Vì sao cha của chúng ta lại chết.....
Lý Duy Tư cũng ôm nàng rồi vỗ về an ủi. Vị minh tinh điện ảnh lúc này đang ở trong lòng mình khiến Duy Tư cảm thấy có chút không được chân thực. Khi ngực hắn tiếp xúc với 1 khối thịt tròn mềm mại, hắn dám khẳng định tin đồn Đổng Y Lam nâng ngực là giả.
Nhưng Lý Duy Tư cũng không phải người thường . Nếu đổi lại là 1 người đàn ông bình thường khác có lẽ toàn thân người đó đã nhũn như chi chi khi được hưởng diễm phúc như vậy . Duy Tư hiểu mình còn phải tiếp tục diễn xuất nên đây không phải là lúc để hắn nhân đó sàm sỡ nữ diễn viên khác. Hắn quay sang nhìn Vũ Sóc rồi nghẹn ngào nói:
-Chúng em đã tìm kiếm cả đêm qua mà....chẳng tìm thấy được họ...... Cho dù chết thì ít nhất cũng phải thấy xác chứ !
(Nghĩa của từ diễm phúc : )
-Đúng thế !
Tề Tình Tình lên tiếng. Nàng ta lúc này nhìn Đổng Ỷ Lam ôm lấy Lý Duy Tư mà trong lòng ghen tuông phừng phừng. Cho dù đối phương có là minh tinh điện ảnh đi chăng nữa thì thị cũng không được phép ôm Lý Duy Tư của nàng! Lúc này nàng tay chạy tới lôi Đổng Ỷ Lam ra khỏi lòng của Lý Duy Tư rồi ôm vai của Lý Duy Tư nói:
-Anh họ ! Hay là chúng ta đi tìm tiếp đi! Chúng ta nhất định phải tìm cho ra bốn vị trưởng bối chết như thế nào, xác bọn họ đang ở đâu!
Lúc này, trong lòng Tình Tình đang rất căm tức: Minh tinh điện ảnh thì sao? Là ngôi sao thì giỏi lắm sao? Không biết cô đã là nhà vệ sinh công cộng của biết bao nhiêu thằng đàn ông rồi !
Sự ngây thơ và ngốc nghếch của Tình Tình đã đạt tới mức nào có thể nhận ra từ 1 chuyện nhỏ này. Lý Duy Tư cũng bó tay chẳng biết nói sao với người phụ nữ này. Nếu chẳng phải hắn nể tình chuyện trước kia nàng đã không ít lần cho mình mượn chiếc áo liệm bị quỷ ám, khiến cho hắn nhiều lần vượt qua khó khăn thì trong rạp chiếu phim hắn tuyệt đối sẽ không để nàng tới gần hắn quá 3 mét! Với chỉ số thông minh chẳng hơn cá heo là bao của nàng mà vẫn có thể sống được tới lúc này phải nói là kỳ tích.
Hắn thậm chí suy nghĩ có nên để người phụ nữ này bỏ mạng trong bộ phim này, để nàng ta sau này đỡ quấn lấy hắn hay không.
-Phải ! Chúng ta phải tiếp tục tìm !
Tuy rằng trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng Lý Duy Tư hiện tại còn đang đóng phim nên hắn không thể xen lẫn cảm xúc cá nhân vào trong hành động.Hắn tiếp tục với câu thoại của mình:
-Cho dù phải lật tung cả ngọn núi này lên, chúng ta nhất định cũng phải tìm ra họ ! Nếu còn chưa tìm được thì chúng ta sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm tới cả thị trấn Bạch Hà!
-Đợi đã !
Đổng Ỷ Lam lập tức nói:
-Cha và cô đã nhiều lần dặn dò chúng ta dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể rời khỏi ngọn núi này. Mọi người quên rồi sao ?
Sau khi nàng nói ra câu này, Lý Duy Tư “ngẩn người”.
-Ý em là sao?
Phương Lãnh nhíu mày hỏi:
-Có cả chuyện không thể rời khỏi ngọn núi này nữa à ?
-Đúng vậy.
Diệp Tưởng gật đầu nói:
-Chú vừa trở về nên có lẽ chú còn chưa biết. Trước khi cha mất không lâu,cha và đám người của chú hai đã cùng nhau ra cấm lệnh, tạm thời cấm bất cứ ai của Ngụy gia cũng không được xuống núi. Cũng may mà Ngụy gia trước đó đã từng ký kết 1 hợp đồng dài hạn với 1 xưởng chuyên cung cấp thực phẩm ở thị trấn Bạch Hà. Cho dù chúng ta không xuống núi, bọn họ cũng sẽ phái đưa thực phẩm lên núi. Trước khi cha qua đời, ông còn nhiều lần dặn dò bọn anh không được hỏi gì. Ông chỉ nói nếu như có người dám xuống núi thì người đó nhất định sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!
Sau khi nghe được câu này, Phương Lãnh biến sắc !
-Sao lại như vậy? Tính mệnh gặp nguy hiểm sao? Vậy em thì sao? Em cũng là người của Ngụy gia! Chẳng lẽ sau khi lên núi thì em không được phép xuống núi sao ?
-Phải .
Diệp Tưởng chỉ tay vào Phương Lãnh rồi nói :
-Chú đương nhiên là người của Nguỵ gia. Không chỉ có chú mà cho dù Hạo Tường cũng vậy. Tuy rằng chú ấy cũng không mang trong mình dòng máu của người nhà họ Nguỵ, nhưng dựa theo cách nói của cha thì kể cả người có quan hệ với Ngụy gia cũng không thể xuống núi. Trước khi lệnh cấm này được xoá bỏ thì không ai được vi phạm! Hơn nữa rõ ràng là cha đang rất nghiêm túc . Trước khi cha mất,cha thậm chí còn để người ta vận chuyển lên rất nhiều gạo và đồ ăn để lưu trữ trong « Ngũ Quỷ quán ».
Phương Lãnh im lặng .
Bầu không khí cũng trở nên cứng ngắc.
Sau một hồi, người phá vỡ sự im lặng cũng là Phương Lãnh.
-Mọi người nói cha chết vì bị bệnh tim sao.
-Phải.....
Diệp Tưởng nói rất khẽ, giống như hắn đang hết hơi.
-Cha thực sự chết do bệnh tim tái phát sao?
Phương Lãnh bước tới rồi túm cổ áo của Diệp Tưởng rồi kéo sát mặt y vào mặt hắn rồi nhìn thẳng vào Diệp Tưởng với vẻ hung dữ rồi nói:
-Cha vì sao lại chết ? Bệnh tim ư? Sau khi ông vừa ra lệnh cấm này không lâu thì qua đời. Các người cho tôi là đồ ngu hay sao?
Diệp Tưởng giãy ra rồi nói:
-Anh biết chú định nói gì ! Anh cũng không cho rằng cha chết do bệnh tim tái phát. Nhưng anh đã từng kiểm tra xác của cha nhưng không tìm thấy được vết thương bên ngoài, hơn nữa anh cũng đã kiểm tra nhưng không phát hiện dấu hiệu ông bị hạ độc.
-Cái chết của ca không hề đơn giản như bề ngoài.
Phương Lãnh nhìn mọi người 1 lượt rồi lạnh lùng hỏi:
-Các người có phải đã biết chuyện gì đó rồi không ?
Ánh mắt của Phương Lãnh lạnh băng.Đám người Diệp Tưởng và Vũ Sóc thì còn đỡ,chứ 1 diễn viên mới như Đổng Ỷ Lam khi đón nhận ánh mắt đó cũng phải rùng mình. Nàng là 1 diễn viên chuyên nghiệp nhưng nàng không thể không thừa nhận người đàn ông tên Phương Lãnh này có năng khiếu diễn xuất rất tốt!
-Chuyện này tôi cũng không rõ.
Lý Duy Tư lạnh lùng nói:
-Hậu sự của bác cả do cha tôi và cô lo liệu. Anh ở bên ngoài phè phỡn, ngay cả lúc bác cả qua đời cũng không thể tận hiếu. Người như anh mà có tư cách chất vấn chúng tôi sao?
Phương Lãnh muốn xông tới thì bị Diệp Tưởng giữ lại.
-Đừng như vậy,A Minh !
-Em chỉ muốn biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra ! Hơn nữa vì sao lại diễn ra 1 chuyện lạ thường như vậy ! Cộng thêm việc lệnh cấm được đưa ra đột ngột như vậy.Không lẽ mọi người không ai biết nguyên nhân của chuyện nào sao?
Lý Duy Tư nói:
-Rất nhiều bí mật của Ngụy gia chúng tôi cũng không được biết. Chuyện này chắc anh cũng rõ hơn chúng tôi chứ, Ngụy Minh. Nói cho cùng thì vì sao năm đó anh lại bỏ đi chẳng phải cũng là 1 bí mật hay sao? Bí mật này chỉ có anh và bác cả biết!
-Bọn em quả thực không biết gì hết !
Lúc này Đổng Ỷ Lam đứng ra hoà giải :
-Hãy nghe em nói anh Ngụy Minh. Bọn em quả thực không rõ tình hình cụ thể ra sao. Lúc ấy, em cũng đã từng hỏi cha và bác cả mấy lần nhưng hai người họ đều nói bọn em không cần phải biết, chỉ cần nghe lời là được. Anh Ngụy Minh à ! Bọn em cũng cảm thấy rất tiếc trước cái chết của bác cả.....
Phương Lãnh dần dần “lấy lại bình tĩnh” sau đó gạt tay của Diệp Tưởng ra. Hắn tiếp tục hỏi:
-Vậy có ai có thể nói cho tôi biết ngày nào là ngày ra lệnh cấm này không?
-Chuyện này......
Đổng Ỷ Lam lắc đầu:
-Em cũng không nhớ chính xác.
-Chắc là 7 ngày trước khi bác cả qua đời.
Lý Duy Tư trả lời.
-7 ngày trước khi...... cha mất?
Phương Lãnh đột nhiên trầm tư suy nghĩ.Sau 1 hồi lâu, hắn bỗng nhiên « biến sắc » !
Muốn biểu lộ nét mặt như vậy cũng không khó. Nhưng Phương Lãnh cũng không hiểu ngày đó rốt cuộc là ngày gì mà lại khiến cho Ngụy Minh quan tâm đến thế.
-Nói tóm lại, bọn em cần phải tuân thủ lệnh cấm.
Đổng Ỷ Lam tiếp tục nói:
-Chỉ là liệu cái chết của bác cả có quan hệ gì với lệnh cấm này hay không thì em cũng không rõ...... Em hoàn toàn không hiểu gì cả....
Không có ai ở đây hiểu chuyện gì đã xảy ra.
7 năm trước « Ngũ quỷ quán” từng diễn ra chuyện gì, vì sao lệnh cấm không thể xuống núi lại được ban bố, cùng với việc vì sao chỉ trong 1 thời gian ngắn mà năm vị trưởng bối của Ngụy gia lần lượt qua đời.
Tất cả đều là bí ẩn khó giải.
Mỗi người đều đang suy nghĩ. Ai cũng hy vọng có thể sớm người tìm ra chân tướng.
Diệp Tưởng cũng đang suy nghĩ. Người biết được chân tướng vụ việc đều đã bỏ mạng. Những người còn lại cũng chẳng thể cung cấp cho bọn họ thông tin, mà bọn họ lại không thể rời khỏi ngọn núi này nên chuyện tới thị trấn Bạch Hà để điều tra cũng không thể làm.
Tất cả mọi con đường để tra ra chân tướng đều đã bị bít kín. Hiện tại, bọn họ giống như đang ở trên 1 hòn đảo không người. Theo guồng quay của kịch bản, những tình tiết đáng sợ sẽ bắt đầu diễn ra.Thứ đang ẩn mình trong “Ngũ Quỷ quán” nhất định sẽ từ từ lấy mạng từng người từng người một.
Sống và chết cũng chỉ cách nhau 1 đường tơ.
Bọn họ sẽ sớm thu được thông tin tiến hành phản kích hay tất cả sẽ phải bỏ mạng?