Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

quyển 7 chương 79: ngoài cửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Tưởng ngã vật ra sàn.

- Tử Vinh!

Nhìn Diệp Tưởng đang nằm ngất lịm trên sàn nhà, Shirley vội vàng nhìn « »Hầu tước» ». Y lúc này vẫn hôn mê như trước!

Này, «Hầu tước», Lý Tín Lăng và Tây Môn Khả Lệ sống chết chưa rõ, Diệp Tưởng thì hôn mê .

Hiện tại chỉ còn lại có Mạc Niệm Sinh và Shirley!

Nhưng Shirley tin « Hầu tước» vẫn còn sống. Năng lực của «Hầu tước» rất nhiều. Hơn nữa trong [ « Vùng cấm thứ 4 » phần IX], y nhất định sẽ có thu hoạch khá phong phú nên tuyệt đối y sẽ không dễ chết như vậy. Huống chi thể chất của hắn hiện tại là siêu cấp linh môi sư, linh hồn thậm chí có thể rời khỏi thể xác và tồn tại một cách độc lập nên nhất định y có thể còn sống!

Đương nhiên, những chuyện này cũng có một phần mà tự bản thân Shirley an ủi chính mình. Chung quy lại « Hầu tước» với nàng chẳng khác gì thần linh cả. Nếu ngay cả « Hầu tước» cũng chết thì chỉ e nàng sẽ đánh mất ý chí sinh tồn. Mà hiện tại, Diệp Tưởng đã được cứu ra nên ít nhất tình hình cũng chưa tệ lắm. Chỉ cần Diệp Tưởng có thể bắt được « Tiêu bản ác ma » thì «Hầu tước» nhất định có thể trốn ra ngoài! Vì thế nàng lập tức chạy tới trước mặt của Diệp Tưởng sau đó đỡ hắn dậy và hô lớn:

- Tử Vinh! Tử Vinh! Cậu mau tỉnh lại đi! Nhất Hàng đâu? Nhất Hàng không phải đi cứu cậu sao? Nhất Hàng ở chỗ nào rồi?

Sau một hồi mê man, Diệp Tưởng mới mở mắt.

- Cậu...... cậu...... Văn Âm?

Diệp Tưởng tuy đã tỉnh lại nhưng đầu óc của hắn vẫn còn mơ mơ màng màng. Hắn chưa nghĩ ra được lúc trước đã xảy ra chuyện gì.

- Tử Vinh, mau nói cho mình biết Nhất Hàng ở đâu? Nhất Hàng anh ấy sao rồi?

Shirley lúc này nắm chặt lấy áo của Diệp Tưởng. Trong lòng nàng chỉ nghĩ tới sống chết của «Hầu tước». Thậm chí nàng còn có phần oán hận Diệp Tưởng. Nếu không phải bởi vì Diệp Tưởng thì «Hầu tước» đâu có gặp nguy hiểm như thế ? Tuy rằng nàng cũng biết bọn họ bắt buộc phải cứu Diệp Tưởng, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất khó chịu.

- Nhất Hàng ư? Chuyện gì đã xảy ra thế?

Diệp Tưởng cuối cùng chỉ nhớ được tới lúc mà Ân U Liên bỏ đi. Còn sau đó thế nào thì Diệp Tưởng chỉ nhớ mình mất đi ý thức. Sau khi tỉnh lại thì hắn nhìn thấy được Shirley.

Lúc này, hắn mới nhớ tới trong người hắn còn có mũi tên ếm hắc ma thuật!

- Mũi tên......phải lấy mũi tên ra!

Diệp Tưởng bắt buộc phải lấy mũi tên đó ra! Nếu không tới lúc đó hắn cũng chẳng thể bắt được «Tiêu bản ác ma»!

- Mũi tên gì?

Shirley trở nên hồ đồ.

Thế nhưng phản ứng của Mạc Niệm Sinh lại rất nhanh. Y lập tức hỏi:

- Là một cái nỏ sao?

- Phải! Ân U Liên dùng cây nỏ ấy bắn mình bị thương! Mũi tên kia phong ấn năng lực «Thợ săn ác ma » của mình!

Mạc Niệm Sinh và Shirley biến sắc khi nghe được câu này.

Đừng đùa chứ? Vậy « Hầu tước» cứu ra Diệp Tưởng làm khỉ gì?

Shirley lúc này vạch áo của Diệp Tưởng ra rồi nhìn ngực hắn. Nhưng trên ngực không có vết thương.

- Mũi tên vẫn còn trong cơ thể của cậu hay sao?

Vì sao Kim Cực Thọ hoặc Meiko không có ở đây chứ? Cái tên biến thái Kim Cực Thọ kia giải phẫu cơ thể người cứ như y đang chơi vậy! Để y làm giải phẫu lấy ra mũi tên là chuyện vô cùng đơn giản. Meiko nếu dùng « Thực Âm Chi Thủ » cũng chưa biết chừng có thể giải trừ đi nguyền rủa của mũi tên này. Cho dù tình hình không tốt thì đừng quên nàng chính là sinh viên xuất sắc nhất của trường Đại Học Y Tokyo. Nhưng mà......đáng tiếc là cả hai lại không ở đây! Hơn nữa nếu muốn làm phẫu thuật thì...... phòng vô trùng, thuốc sát trùng, dụng cụ mổ đào đâu ra? Tình tiết nhân vật A nào đó tuỳ tiện cầm lấy một cây dao làm phẫu thuật ngay tại trận trong những bộ phim truyền hình không thể tin được, nên bọn họ cũng thể bắt chước làm theo. Shirley ngay cả một chút kiến thức y học cũng không có thì bảo nàng làm sao mà mổ được? Lỡ may trong lúc mổ nàng lại vô tình động chạm tới đoạn động mạch chủ nào đó dẫn đến xuất huyết ồ ạt thì chẳng phải là đi sao? Không lẽ họ phải đưa Diệp Tưởng tới bệnh viện?

Mạc Niệm Sinh cúi người hỏi:

- Cậu có thể cảm giác được mũi tên ở chỗ nào trong người cậu không?

- Hoàn toàn không cảm giác được. Mình không biết vì sao nhưng mình nhất định phải lấy nó ra. Nhưng mình lại chẳng biết làm sao để lấy nó ra cả.

Diệp Tưởng nhớ rõ ngày hôm qua tim hắn bị dao đâm trúng nhưng hắn vẫn còn sống nhăn răng. Nếu vậy thì sao không đánh liều một keo? Thế nhưng, nếu năng lực « Thợ săn ác ma » bị phong ấn thì chẳng phải thể chất của hắn cũng bị phong ấn sao?

Tình huống này quả thực khiến người ta bó tay. Mũi tên kia chắc chắn là vật bị nguyền rủa. Nếu nó đã ghim vào trong người của Diệp Tưởng thì bọn họ có thể không lấy ra sao? Nhưng nếu trực tiếp mổ bụng của Diệp Tưởng thì Mạc Niệm Sinh và Shirley lại không phải là thầy thuốc nên họ không thể làm được. Hơn nữa, họ cũng chẳng biết gì về vật bị nguyền rủa này. Nếu sớm biết như vậy thì bọn họ đã giữ lại mạng sống cho Ân U Liên rồi. Tình trạng của bọn họ lúc này vô cùng nguy hiểm!

Nhưng giờ có nói gì cũng muộn rồi.

Lúc này bởi vì năng lực của Diệp Tưởng đã bị phong ấn nên hắn cũng chẳng khác diễn viên bình thường bao nhiêu cả! Hắn thử thêm một lần nhưng hắn phát hiện hắn vẫn không thể chuyển sang trạng thái « Thợ săn ác ma »!

Lúc này, ba người đều im lặng.

- Chịu thôi.

Mạc Niệm Sinh đỡ Diệp Tưởng dậy:

- Đi bệnh viện đi! Chắc bác sĩ sẽ có cách.

- Không được......

Diệp Tưởng lại lắc đầu:

- Mình chỉ e mình không thể tới bệnh viện được......

- Vì sao ?

- Dù sao thì..... cũng không thể đi bệnh viện......

Sau đó Diệp Tưởng thông qua kịch bản gửi tin cho hai người họ để kể về chuyện hôm qua hắn đã giết người. Hắn liên tục giết đến hai người, hơn nữa lại có nhiều người như vậy chứng kiến nên chỉ e lệnh truy nã đã được phát đi. Hắn lúc ấy đang bị thương nặng [ chỉ là bề ngoài thôi! Năng lực của thể chất « Thợ săn ác ma » đã chữa lành vêt thương do bị dao đâm trúng tim của hắn!] nên chắc chắn cảnh sát sẽ phái người tập trung chú ý tới các bệnh viện. Nếu bây giờ hắn tới bệnh viện thì có khác gì chui đầu vào rọ?

Nên biết rằng bọn họ cho dù có mạnh thế nào cũng không thể chống lại cơ quan tư pháp quốc gia. Nếu đám cảnh sát được trang bị tới tận chân răng được điều động thì chẳng phải bọn họ sẽ bó tay chịu chết sao?

Diệp Tưởng vừa nói xong thì hai người trợn tròn mắt.

Không thể tới bệnh viện?

Vậy phải làm sao?

Ôm chút hy vọng, Shirley lên mạng 3G. Nàng phát hiện tin tức về vụ án giết người dã man vào đêm qua ở khu Tân Bắc mở rộng đã xuất hiện hàng loạt trên các trang tin tức. Đương nhiên, đám người kia chắc chắn sẽ không nói Diệp Tưởng vì tự vệ nên mới giết người mà chắc chắn sẽ khai rằng vì lý do trả đũa nên hắn mới ra tay giết người. Đồn công an địa phương và đám lưu manh kia vốn đã ăn rơ với nhau nên làm sao chúng có thể bỏ qua cho Diệp Tưởng. Lúc này cảnh sát đã phát lệnh truy nã khắp nơi nên các bệnh viện lớn sẽ tập trung chú ý tới các bệnh nhân bị thương nặng. Tuy tình hình của Diệp Tưởng vẫn chưa đến mức như vậy nhưng rủi ro sẽ rất cao. Nói không chừng lúc này mỗi một vị bác sĩ ngoại khoa còn được phát một tờ lệnh truy nã cũng nên!

(Nghĩa của từ ăn rơ : ột)

Mạc Niệm Sinh cũng chẳng có ý gì hay hơn. Nếu lúc này «Hầu tước» có mặt ở đây thì có lẽ y sẽ nghĩ ra cách giải quyết.

- Đành chịu vậy. Cứ liều đi!

Diệp Tưởng hạ quyết tâm nói:

- Hai cậu giúp mình làm phẫu thuật lấy ra mũi tên đó đi. Chỉ cần lấy mũi tên đó ra thì phong ấn sẽ được giải trừ, thể chất của tớ sẽ tự khôi phục lại như ban đầu.

Đương nhiên họ đang đánh cuộc. Đánh cuộc xem trong quá trình làm phẫu thuật, Diệp Tưởng có chết trước khi mũi tên kia được lấy ra do mất máu quá nhiều hay không! Chỉ cần nhanh tay thì khả năng thành công vẫn rất lớn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là sau khi lấy mũi tên đó ra, thể chất của Diệp Tưởng phải tự động chữa trị ngay cho hắn.

Thời gian đã không còn nhiều nên bọn họ không có quá nhiều sự lựa chọn. Nên biết rằng sống chết của «Hầu tước» lúc này không rõ!

- Được!

Shirley cắn răng đáp ứng. Dù sao nàng cũng biết Chu Tử Vinh muốn giết Kỷ Nhất Hàng nên trong lòng vốn vẫn còn oán hận Chu Tử Vinh vô cùng. Nàng đồng ý làm vậy cũng rất bình thường thôi.

Cuối cùng...... Ba người chọn đại một phòng trong biệt thự làm phòng phẫu thuật. Hai người rửa tay, sau đó chọn một cây dao gọt hoa quả. Chỗ này không có thuốc mê nên Diệp Tưởng phải cố chịu. Đành chịu thôi! Nếu hắn muốn sống thì hắn phải cắn răng chịu đựng!

Diệp Tưởng đương nhiên không thể nào đạt tới trình độ giống như Quan Thánh Đế Quân nhàn nhã đánh cờ vây để Hoa Đà cạo xương khử đi độc tố. Cho nên hai người trói chặt Diệp Tưởng trên giường, sau đó nhét vào một chiếc khăn ướt. Tiếp đó hai người lau qua người hắn rồi đeo găng tay chuẩn bị cây dao gọt hoa quả đã được hơ qua lửa.

Nói thật thì bọn họ đang đánh bạc mạng. Nếu có Meiko ở đây thì nàng có thể cam đoan giữ được mạng sống cho Diệp Tưởng. Nhưng bọn họ cũng chỉ còn cách đánh liều mà thôi.

May mà Mạc Niệm Sinh do là người yêu của Meiko nên thường ngày hắn cũng được nghe Meiko nhắc tới một số kiến thức y học. Hiện tại hắn cần phải tránh chạm tới động mạch cùng với tránh chạm tới những cơ quan nội tạng quan trọng. Nếu không sau một dao này, chẳng may xuất huyết quá nhiều hoặc là phổi hay gan vân vân vị cắt trúng, chỉ e mũi tên còn chưa kịp lấy ra thì Diệp Tưởng đã toi mạng rồi.

Mạc Niệm Sinh cố gắng vắt óc nhớ lại những kiến thức y học là Meiko đã từng nhắc tới. Cũng chính bởi vì hắn nắm vững được những tri thức đó nên Mạc Niệm Sinh ra tay rất « ngọt » trong khi ám sát. Y có thể chỉ trong một chiêu lấy mạng của đối thủ. Nhưng hiện tại hắn không phải đang giết người, mà ngược lại hắn cần phải cứu người nên khi hạ cây dao xuống hắn cần phải rất chú ý, không được dùng quá nhiều sức. Hắn tuyệt đối không thể sai lầm được.

Sống chết của Diệp Tưởng can hệ tới sự sống còn của bọn họ!

Ngay khi Mạc Niệm Sinh sắp hạ dao xuống thì hắn bỗng có một cảm giác rất ma quái. Hắn phát hiện, quỷ ảnh của hắn giơ tay chỉ ra bên ngoài nhưng ngay sau đó nó hạ tay xuống!

Vị trí mà ngón tay của quỷ ảnh chỉ tới là cửa ra vào của căn phòng! Lúc này, cửa phòng đang khép chặt.

Quỷ ảnh sẽ tự động cảnh báo cho hắn khi nguy hiểm chuẩn bị ập tới. Mạc Niệm Sinh quay ra nhìn cửa ra vào căn phòng. Rõ ràng quỷ ảnh muốn thông báo bên ngoài cửa có thứ gì đó!

Hơn nữa có thể khiến quỷ ảnh dù đã bị suy yếu đi rất nhiều do quy tắc nguyền rủa giảm dần mà còn có thể tự động cảnh báo......

Thì thứ bên ngoài chắc chắn không phải đơn giản!

Ít nhất, Mạc Niệm Sinh tự hỏi lấy năng lực của hắn bây giờ thì chỉ e hắn không đối phó được! Shirley lại càng không được! Linh hồn của «Hầu tước» vẫn chưa nhập lại thể xác.

Mạc Niệm Sinh buông cây dao sau đó cầm lấy vòng tay xương người của hắn. Hắn đưa ngón trỏ đặt lên miệng rồi quay ra nhìn Shirley khẽ hô “Suỵt!” để nàng giữ yên lặng. Sau đó hắn khẽ khàng bước về phía cửa.

Cuối cùng, hắn dán sát người vào góc cửa, đồng thời chú ý đảm bảo cho bóng của hắn chiếu lên cánh cửa.

Ngoài cửa rốt cuộc là thứ gì?

Hắn có thể đối phó với nó chỉ với vật bị nguyền rủa của hắn hiện nay hay không?

Không khí có vẻ vô cùng khẩn trương. Shirley lập tức xông tới chắn trước thể xác của «Hầu tước» do lo sợ có chuyện không may xảy ra.

Lúc này là lúc phải đưa ra lựa chọn.

Mạc Niệm Sinh khoá chốt lại.

Mạc Niệm Sinh như nín thở.

Diệp Tưởng cũng nhìn về phía cánh cửa. Hắn cũng ý thức được có thứ gì đó ở bên ngoài.

Lấy năng lực của ba người hiện nay thì chỉ e thứ ở ngoài đó không phải là thứ mà bọn họ có thể ngăn cản được.

Hiện tại......

Phải liều thôi!

Sau đó Mạc Niệm Sinh lấy ra vật bị nguyền rủa từ trong vòng tay xương người, tuy rằng đây chỉ một vật bị nguyền rủa loại đặc thù đã bị suy yếu đã rất nhiều.

Nhưng trong chớp mắt cửa phòng lại bị đẩy bật ra!

Diệp Tưởng mở to mắt. Sau khi cánh cửa mở ra, hắn nhìn thấy.....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio