Tối nay......
Vào lúc 10 giờ tối, Ôn Vũ Phàm nằm lên giường sau đó nàng rất nhanh đi vào giấc ngủ. Giống như nàng chỉ cần đặt đầu lên gối là ngủ được ngay.
Trong giấc mơ......
Nàng cuộn mình trong góc phòng, trong lòng đang ôm một con gấu bông màu trắng. Ở phòng bên không ngừng truyền tới tiếng cãi nhau!
- Tôi chẳng phải đã nói với anh rồi sao! Chị Ngô đã nói rằng lần họp mặt lần này tất cả mọi người đều phải trả tiền! Đều là người trong cùng một công ty với nhau, bây giờ tự nhiên anh lại nói là không trả tiền. Anh bảo tôi làm sao? Chúng ta kết hôn đã nhiều năm như vậy nhưng em gái anh cho chúng ta được bao nhiêu tiền? Bây giờ nó lấy chồng lại muốn ngửa tay đòi tiền của chúng ta sao?
- Sao lần nào cô cũng phải đòi tham gia cho bằng được loại gặp mặt buồn tẻ này vậy? Chỉ là một đám đàn bà gặp nhau ngồi nói lung tung! Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là một viên chức quèn trong công ty, sao có thể so được với trưởng phòng nhà người ta được?
- Phải rồi! Tôi gả cho anh được nhiều năm như vậy nhưng đã có khi nào anh được thăng chức chưa? Nếu không phải tôi luôn nói tốt về anh trước mặt chị Ngô thì anh có thể thoải mái như vậy trong công ty sao? Mấy mụ vợ của đám viên chức trong công ty anh không phải nối đuôi nhau nịnh hót bợ đỡ chị Ngô sao? Tôi làm vậy chỉ vì tốt cho anh, anh còn trách tôi nữa sao?
- Cô im ngay! Cô tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì sao? Cô cả ngày phấn son loè loẹt, mặc trên người toàn đồ hiệu không phải là để thoả mãn sĩ diện của cô sao? Tiền lương của tôi không phải đều nằm hết trong mấy cái túi hàng hiệu, mấy đôi giày xa xỉ của cô sao?
- Hừ! Nếu trong mấy cuộc gặp gỡ đó mà tôi ăn mặc quá keo kiệt thì bọn họ có để mắt đến tôi không? Tôi đã nói với anh rồi, làm người phải khôn khéo một chút, phải nịnh nọt lãnh đạo nhiều một chút, phải thông minh lên. Anh xem anh bây giờ ai mà để mắt tới anh chứ? Anh đúng là một kẻ vô dụng!
-Đủ rồi! Đủ rồi đấy! Tôi biết cô xem thường tôi! Cô vẫn luôn nhìn tôi bằng nửa con mắt như vậy! Kết hôn đã nhiều năm như vậy nhưng ngày nào cô mà chẳng nói tôi là kẻ hèn nhát vô dụng. Nếu không vì Vũ Phàm thì cô nghĩ tôi còn muốn sống với loại phụ nữ như cô nữa sao? Ba mẹ tôi không phải là vì em gái tôi sắp lấy chồng nên mới vác mặt dày tới tới mượn chút tiền, kết quả là cô không thèm nể mặt, ngay cả cơm cũng không cho họ ăn! Tôi chịu cô đủ rồi nhé! Tóm lại tiền lần này tôi cho em gái tôi mượn, cô đừng mong chạm vào dù chỉ một xu!
- Ôn Trường Thanh! Đã thế hôm nay tôi nói thẳng với anh, nếu anh không đưa tiền cho tôi, ta liền ôm theo Vũ Phàm về nhà mẹ đẻ của tôi! Anh có tin tôi làm được như vậy không?
- Cô dám!
- Sao tôi lại không dám?
Âm thanh cãi vã kia khiến Ôn Vũ Phàm ôm chặt lấy con gấu bông, toàn thân chui vào trong chăn. Nàng không dám gây ra dù chỉ một chút âm thanh. Những tiếng ồn ào kia khiến nàng cảm thấy lo sợ và bất an.
Đúng lúc này, bỗng nhiên chăn bị kéo ra. Nàng nhìn thấy mẹ đột nhiên tới kéo tay nàng sau đó mở tủ quần áo rồi ném hết quần áo vào trong va li:
- Vũ Phàm! Theo mẹ tới ở nhà ông bà ngoại! Mẹ không thể nào tiếp tục sống với ba con nữa!
- Cô đi đi!
Ba nàng lúc này đi vào trong phòng sau đó ném một cái bình hoa xuống đất rồi quát:
- Nếu đi thì đừng vác mặt trở về nữa, đồ phụ nữ chua ngoa!
- Đồ phụ nữ chua ngoa? Ôn Trường Thanh! Anh dám mắng tôi thế à?
Khi hai người cãi nhau đến tối mắt tối mũi, Ôn Vũ Phàm nắm chặt lấy ống quần của mẹ nàng rồi nói:
- Mẹ ơi! Hai người đừng cãi nhau có được không? Con sợ lắm......
Nhưng mà mẹ nàng không thèm để ý tới nàng mà lao tới quần nhau với ba của nàng. Trong lúc hai người vật lộn với nhau, ba nàng tát cho mẹ nàng một cái đau điếng.
- Anh...... Ôn Trường Thanh, anh dám đánh tôi!
Mẹ nàng che mặt,sắc mặt hiện rõ vẻ khó tin. Sau đó mẹ của Vũ Phàm gào lên:
- Tôi liều mạng với anh!
- Tôi đã chịu cô đủ rồi!
Mắt của cha Vũ Phàm long lên sòng sọc. Ông nổi giận quát:
- Đường Nguyệt Kiều! Lúc trước tôi mù mắt mới mới lấy người phụ nữ như cô làm vợ! Cô xem trong những năm qua cô đã làm được gì cho cái nhà này? Cô đã làm được gì cho Vũ Phàm? Cô nghe rõ đây, cô muốn đi đâu thì đi, nhưng đừng hòng dắt theo con gái tôi theo!
Ôn Vũ Phàm khóc đến mức quỳ rạp xuống đất. Nàng van xin cha mẹ đừng cãi nhau nữa, nhưng lời nói của nàng không có chút tác dụng nào. Nàng vẫn không hiểu vợ chồng không phải là cặp tình nhân sao? Trong phim truyền hình, cả nam và nữ nhân vật chính không phải đều coi đối phương như người quan trọng nhất trong đời mình sao? Nếu đã yêu nhau như vậy, sau đó kết hôn rồi sinh con đẻ cái thì vì sao họ không thể hiểu nhau, phải liên tục đấu khẩu với nhau như vậy?
Nàng không rõ, thực sự không rõ!
Nhưng đúng lúc này, nàng bỗng nhiên nghe được một tiếng lên kinh hãi của mẹ nàng:
-Cậu......Cậu là ai?
Ôn Vũ Phàm ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt ướt nhoè vì nước mắt của nàng, hình dáng của «Hầu tước» đang đứng trước mặt cha mẹ của nàng. Y từ từ bước tới gần nàng.
- Cậu vào bằng cách nào?
Ba nàng vội vàng kéo tay của «Hầu tước» nhưng ông không chạm được vào «Hầu tước».
«Hầu tước» đi đến trước mặt của Ôn Vũ Phàm rồi nói:
- Đi thôi.
Tiếp đó cảnh tượng xung quanh bắt đầu thay đổi. Bóng dáng của cha mẹ nàng dần dần biến mất, sau đó cảnh tượng dần dần biến trở về hình ảnh căn biệt thự kiểu Tây Âu.
- Ngài nói là...... ngài có thể nhìn thấy đời sống riêng tư của nữ chính là để chỉ điều này sao?
Ôn Vũ Phàm lúc này biến trở về thành người trưởng thành:
- Vừa rồi ngài đã thấy được bao nhiêu rồi?
- Không nhiều. Ta không có hứng thú với quá khứ của cô.
Ôn Vũ Phàm cảm thấy xấu hổ vô cùng. Đó là quá khứ xấu hổ nhất của nàng. Nàng vẫn luôn che dấu đoạn quá khứ này không để cho bất cứ ai nhìn thấy nó.
Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng liền dứt khoát rời khỏi nhà, trở thành một thành viên Bắc phiêu*. Nàng lúc ấy chỉ muốn rời khỏi gia đình, nơi của những trận chiến không dứt giữa cha và mẹ của nàng. Nàng chỉ muốn mở một tiệm thẩm mĩ của riêng mình, rồi đem chỗ đó trở thành thế ngoại đào viên, nơi lánh nạn của tâm linh nàng. Thế nhưng, cuộc sống sinh hoạt ở Bắc Kinh vô cùng gian nan, muốn lấy được giấy tạm trú ở Bắc Kinh thực không dễ dàng. Nàng chỉ có thể thuê tạm một căn phòng giá rẻ ở Tứ Hoàn, mỗi ngày đi sớm về tối làm công ở nhiều chỗ để tích cóp tiền. Cuộc sống cô độc một mình ở Bắc Kinh thực sự rất đau khổ và cô độc, đã vậy tính cách của nàng lại càng quái dị khiến nàng ngay cả một người bạn cũng không có.
(Bắc phiêu dùng để chỉ những người đến từ những nơi không phải là Bắc Kinh hoặc là có hộ khẩu ở Bắc Kinh, và họ tới Bắc Kinh để làm việc. Những người này thường không có chỗ ở cố định ở Bắc Kinh dẫn đến việc họ phải thường xuyên chuyển chỗ ở nên mới được gọi là thành viên thuộc tộc « Bắc phiêu »)
Mỗi khi dạo bước trên một đường phố ở Bắc Kinh, Ôn Vũ Phàm luôn cảm thấy thế giới có vẻ như chỉ có một mình nàng. Thế nhưng cho dù cuộc sống nơi này có đau khổ thế nào thì nàng cũng không muốn về nhà. Nàng luôn cố ý tránh né người khác, kể cả những người đàn ông say mê nhan sắc của nàng như điếu đổ. Lâu dần mọi người phát hiện người phụ nữ này quả thực là một núi băng đóng lâu năm, chỉ được mỗi cái bộ dạng xinh đẹp thôi chứ còn « vẻ đẹp bên trong » lại quá thiếu. Thành ra dần dần nàng càng bị không hợp với những người xung quanh. Nàng cũng bởi vậy mà càng trở nên khép kín, thậm chí còn bắt đầu không thể biểu lộ cảm tình của mình trước mặt người khác. Bởi vậy, nàng gần như rất ít khi cười.
Nàng không muốn cho ai nhìn thấy đoạn quá khứ đó.
- Mong ngài hãy quên chuyện này đi!
Ôn Vũ Phàm nhìn «Hầu tước» rồi nói:
- Việc này......
- Ta đã nói rồi.
«Hầu tước» vẫn giống như trước ân cần chuẩn bị đồ ăn cho nàng.
- Ta không có hứng thú.
Trong lòng của Ôn Vũ Phàm cảm thấy vô cùng buồn bực vì không biết tại làm sao lại mơ giấc mơ đó, đã vậy còn để «Hầu tước» thấy?
- Độ khó khăn và thời lượng của giấc mơ ngày hôm nay sẽ cao hơn trước.
«Hầu tước» nói một câu khiến Ôn Vũ Phàm quên sạch cả tâm tư trong lòng nàng:
- Quá trình tử vong của cô cũng sẽ lâu hơn.
- Đừng mà!
Ôn Vũ Phàm vội vàng đứng dậy rồi xua tay nói.
- Đừng như vậy mà ngài «Hầu tước»...... Chúng ta không thể tiến hàng đào tạo theo chất lượng sao? Tiểu nữ không muốn làm như vậy!
- Cô không có quyền lựa chọn.
Sắc mặt của «Hầu tước» vẫn không chút thay đổi.
- Ta chỉ cần cô thành công.
- Nhưng ngài cũng cần phải suy tính đến khả năng thừa nhận của tiểu nữ chứ ạ? Ác mộng của ngày hôm qua đã đủ đáng sợ rồi.....
- Phim kinh dị không thể phá giải còn đáng sợ hơn thế này gấp trăm lần.
«Hầu tước» lạnh lùng nhìn Ôn Vũ Phàm.
- Tiểu nữ...... biết.
«Hầu tước» căn bản không biết thương hoa tiếc ngọc. Mạng của y cùng những diễn viên khác của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 19, được cướp về từ tay của thần chết trong những chuyến hành trình giữa bờ của sự sống và cái chết. Trong mắt y thì giấc mơ mà trong đó không ai phải chết thật đã từ bi lắm rồi.
Ôn Vũ Phàm ý thức được «Hầu tước» sẽ không biết cảm thông cho nàng. Nếu nàng còn không thể cộng sinh nguyền rủa với y thì y sẽ chỉnh độ khó của giấc mơ càng lúc càng cao hơn.
Đêm nay, người của Ôn Vũ Phàm không ngừng lăn lộn trên giường, trên trán cũng ướt đẫm mồ hôi, toàn thân nàng cũng không ngừng co quắp.
Ước chừng khoảng ba giờ sáng.
Khi Ôn Vũ Phàm lại một lần nữa xuất hiện trước mặt của «Hầu tước» thì đôi mắt nàng lúc này đã dại đi, khuôn mặt trở nên hốc hác, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy trắng. Nếu nhìn bộ dạng này của nàng thì không ai có thể nhận ra được nàng là Ôn Vũ Phàm!
- Ngài « Hầu...... tước »......
Giọng nói của nàng bắt đầu trở nên khàn khàn:
- Cầu......Cầu xin ngài......
- Sao?
«Hầu tước» lúc này đang ngồi trước mặt nàng và thưởng thức cà phê. Y hoàn toàn giống như nhìn không thấy tình trạng thê thảm của Ôn Vũ Phàm.
Ôn Vũ Phàm lúc này ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có.
Vừa rồi ở trong giấc mơ, nàng đã trải qua thời gian cả một tuần! Nàng bị một « Ác ma » đuổi giết trong thời gian đó. Đến cuối cùng nàng bị lột da, còn phần thân thể sau khi bị lột đi lớp da bị chụp lên một lớp da quỷ. Tấm da người của nàng thì bị lửa thiêu rụi. Tấm da quỷ kia không có ngũ quan, hình tượng của nó vô cùng khủng bố : toàn thân đầy những mảng cháy đen giống như bị lửa thiêu sống. Sau khi bị biến thành bộ dạng như vậy, nàng trực tiếp rơi vào « Địa ngục »; thế nhưng sự đau đớn vẫn tiếp diễn.....
Đây vốn không phải là điều mà con người có thể chịu được.
Đối với một cô gái xinh đẹp mà nói, nhìn thấy cảnh mình bị lột da, sau đó bị biến thành một ác linh xấu xí giống như bị thiêu sống, đã thế còn phải nhảy múa trong lửa địa ngục......
Hơn nữa, ở trong giấc mơ đó, nàng bắt đầu không thể phân rõ giữa hiện thực và giấc mơ. Nàng thậm chí hoài nghi không biết nàng có phải chết thật rồi không!
- Ngài.....tha cho tiểu nữ có được không......
Ôn Vũ Phàm quỳ rạp trước mặt của «Hầu tước»:
- Đừng làm thế nữa! Đừng đưa tiểu nữ vào ác mộng nữa! Tiểu nữ thực sự chịu không được...... Tiểu nữ cầu xin ngài! Ngài có thể bắt tiểu nữ làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần không kéo tiểu nữ vào ác mộng nữa......
«Hầu tước» đem ly cà phê chậm rãi đặt xuống.
- Mười phút sau bắt đầu cơn ác mộng mới.
- Không…
Ôn Vũ Phàm hét lên đầy thảm thiết:
- Ngài là ma quỷ! Ngài không phải là người! Sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy! Ngài có biết không? Tiểu nữ.....
- Bị lột da, sau đó bị chụp lên một tấm da khác.
«Hầu tước» rất bình tĩnh nói:
- Đây là kết cục của một diễn viên thuộc « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 19 lúc trước. Cô ấy lúc này chắc vẫn đang mang trên người một lớp da quỷ và nhảy múa trong lửa địa ngục.
Lớp da của nữ diễn viên kia sau này biến thành cái trống da người của Trần Ngũ Sinh.
Ôn Vũ Phàm giật mình.
- Cô ấy vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Nhưng cô còn có thể.
«Hầu tước» ngồi dậy khỏi ghế sô pha sau đó cúi người nhìn nàng rồi nói:
- Cô cho rằng thế còn chưa đủ hay sao?
- Ngài.....
- Về sau, cái chết đối với cô còn là điều xa xỉ. Ta có cách giúp cô có được vũ khí để cô có thể sống sót. Không mấy ai được may mắn như cô đâu.
Ôn Vũ Phàm không biết phải trả lời thế nào.
- Còn chín phút nữa.
«Hầu tước» đứng dậy rồi nói:
- Cô không còn sự lựa chọn.