Dù có thế nào cũng phải đi Trường Nguyệt đảo một lần.
Bất quá, trước mắt Kim Thư Đông không có cách nào rời đi. Đừng nói cha mẹ hắn không cho phép, mà với tính cách của Kim Thư Đông, một mình tự tìm đường đi tới Trường Nguyệt đảo hiển nhiên không ăn khớp chút nào.
Thứ bảy, việc đầu tiên Diệp Tưởng muốn làm chính là đi đến tiệm sách, tra tìm bản đồ, cùng với giới thiệu cụ thể về Trường Nguyệt đảo.
Thị trấn Đông Giang là một thành thị nhỏ thuộc tỉnh Chiết Giang, là một địa phương hư cấu. Một thành thị thuộc vùng duyên hải, mà Trường Nguyệt đảo nằm cách Đông Giang cũng không quá xa. Tiểu đảo này trước mắt vẫn nằm trong phạm vi hành chính của trấn Đông Giang, ở đấy nổi danh với nông phẩm là cam quýt, có thể nói là một hòn đảo đặc sản, những người tới Trường Nguyệt đảo du lịch đều mua không ít cam quýt về làm quà.
Hiện tại không phải mùa du lịch, nếu muốn mua vé tàu, cũng không phải vấn đề quá lớn, nhưng cứ như vậy chạy tới Trường Nguyệt đảo, một mình một người triển khai điều tra, chưa nói đến có tìm được manh mối quan trọng nào không. Mà với tính cách của Kim Thư Đông hắn chỉ sợ không đủ vé chuộc cái chết để dùng.
Nhưng mặc kệ như thế nào, đã có manh mối, vẫn phải nếm thử điều tra một phen. Người có thể đi Trường Nguyệt đảo, vỏn vẹn chỉ có hắn mà thôi. Những người khác, không ai có thể làm được.
Đi, hay là không đi?
Theo tư liệu kịch bản, tất nhiên vẫn có tồn tại yếu điểm, thế nhưng nhân vật Kim Thư Đông này có khả năng làm chuyện này hay không? Nếu chọn sai, chính là phải trả giá 1300 tấm vé chuộc cái chết, tương đương với mười ba lần hóa thân thành Thợ săn Ác Ma.
Đánh cuộc hay không?
Diệp Tưởng suy nghĩ nhiều lần, quyết định không đi. Cơ hội mười ba lần hóa thân thành Thợ săn Ác Ma. Không biết có thể giải cứu chính mình bao nhiêu lần. Vì manh mối không rõ trước mắt này, phiêu lưu quá lớn.
Trên đường trở về, nội tâm Diệp Tưởng cảm giác nặng như chì.
Bóng ma tử vong khủng bố, lúc này hoàn toàn bao phủ trong lòng hắn.
Đối với dạ chi vương giả La Hầu mà nói, Ác Ma cũng không đáng để sợ hãi, thế nhưng......ngay cả thời gian cũng có thể xóa bỏ, ngay cả đối thủ tồn tại như thế nào cũng không thể biết được. Đó mới chân chính là khủng bố!
So với lệ quỷ mặt mũi hung tợn, thân thể thối rữa thì ngay cả hình tượng cũng không có, để lại khắp nơi là những nguyền rủa, còn đáng sợ hơn nhiều.
Dù có thế nào, hiện tại vẫn đang trong thời kỳ kịch bản trống rỗng, trên cơ bản cũng không xẩy ra quá nhiều chuyện, chung quy chỉ là vài giờ an toàn trên màn ảnh, nếu trong thời kỳ an toàn gặp phải chuyện không may thì có chiếu đến một ngày cũng không đủ.
Tổng hợp manh mối trước mắt. Diệp Tưởng suy xét, trừ Trường Nguyệt đảo. Còn có địa phương nào, có thể tiếp tục tiến hành điều tra.
Trước mắt mới chỉ xuất hiện ác mộng trở thành sự thật, Lưu lão sư chết, còn có...... cái người rơi từ trên cao kia xuống......
Ánh mắt tràn ngập oán độc căm hận đó cho dù là hiện tại, Diệp Tưởng cũng không thể nào quên.
Mà lúc này, bên trong trường trung học Quảng Nguyệt.
Mộc Lam bước tới trước của phòng học lớp 6 năm nhất.
Hắn sớm đã có chuẩn bị. Khi tan học hôm thứ sáu, hắn cố ý để quên sách tiếng anh trong phòng, hôm nay mới giả vờ phát hiện, như vậy là có lý do quay trở lại đây lấy sách.
Đương nhiên loại hành động này đám người Hầu Tước cũng có nghĩ đến, bất quá, suy xét theo tính cách nhân vật. Tỷ như tính cách Tôn Di Tinh cẩn thận tỉ mỉ, làm việc phi thường nghiêm cẩn, rất khó đột nhiên quên sách trong phòng học. Bất quá, phỏng chừng Nam Cung Tiểu Tăng cũng có thể làm hành động này. Đương nhiên, cái này là phỏng đoán của hắn, không bài trừ Hầu Tước sớm đã nghĩ đến chuyện này, trái lại lợi dụng hắn đến dò đường cho bọn họ. Lấy tính cách Hầu Tước rất có khả năng làm chuyện như vậy.
Bất quá...... Vô phương.
Đối với Mộc Lam, một mình hắn đến cũng vẫn có đầy đủ tự tin. Lấy thực lực của hắn, cho dù có chết cũng không phải bây giờ, tối thiểu cũng phải khi kết thúc mới diễn ra.
Đây chính là tự tin của đại giáo chủ hắc y!
Lúc này, tuy đang giữa trưa nhưng hiện vẫn là mùa đông, dương quang không quá rực rỡ, nhưng ít ra cũng là ban ngày. Đương nhiên Mộc Lam không phải kinh hoảng, chỉ là không muốn làm suy yếu ưu thế bên ta, nếu quỷ nhất định chỉ ra ngoài vào buổi tối, như vậy ngược lại cũng tính là một tình báo hữu dụng.
Dù sao, hắn vẫn có biện pháp.
Hắn dùng chìa khóa dự phòng Trần Ngũ Sinh đưa cho mở cửa ra, rồi bước vào trong. Trần Ngũ Sinh vốn muốn cùng đến, bất quá Mộc Lam cự tuyệt. Không phải hắn tự phụ, mà hắn cho rằng chiến lực của Trần Ngũ Sinh, thuộc về “Trói buộc”. Cũng là một trong những diễn viên hạng A có thực lực, bất quá đối với hắn căn bản không tính là gì. Nói đến cùng, Trần Ngũ Sinh không có tư cách, trở thành “Chiến hữu” với Mộc Lam, hắn cũng không muốn hao phí vé chuộc cái chết cứu Trần Ngũ Sinh.
Trong phòng học, giờ phút này trống rỗng.
Mộc Lam hướng tới chỗ hắn ngồi, cúi lưng, lấy trong gầm bàn ra quyển sách tiếng anh.
“Quá tốt, tìm được rồi.”
Đem cất gọn vào người, Mộc Lam tiện thể nhìn lướt qua phòng học này.
Hắn hiện tại vỏn vẹn chỉ có một mình, có thể nói, hoàn toàn là một tình huống có thể bị giết ngay tức khắc trong phim kinh dị, nếu thật muốn giết hắn...... đây chính là thời cơ tốt nhất.
Bất quá......
Hắn cố ý mở sách tiếng Anh nhìn nhìn, đứng trong phòng học đợi một hồi, nhưng vẫn không có sự tình gì phát sinh.
Phòng học này đã bị các diễn viên xem xét vô số lần, đủ mọi thủ đoạn, do thám không gian, cảm ứng năng lực, bao gồm năng lực nguyền rủa ký sinh loại cũng đều sử dụng qua, thế nhưng cho đến bây giờ kết quả vẫn chỉ là một phòng học bình thường! Đương nhiên, phòng học này dù chỉ là nửa điểm bụi phấn cũng đều bị mọi người kiểm tra, tuyệt đối không có bất cứ vật nguyền rủa nào!
Cuối cùng, Mộc Lam biết, không thể tiếp tục chờ đợi, hắn ra khỏi phòng, bước về phía cầu thang bên cạnh.
Thế nhưng thời điểm hắn bước gần hết lầu 4, bỗng nhiên có tiếng bước chân từ dưới lầu truyền đến. Nghe thanh âm, là có người đang đi lên.
Mộc Lam gia tốc cước bộ.
Thời điểm đi đến lầu hai, hắn chạy tới cầu thang phía bên kia tòa nhà.
Hắn đã chuẩn bị tâm lý. Làm hắc y đại chủ giáo, hắn có rất nhiều thủ đoạn.
Không qua bao lâu. Hắn lại trở lên tầng 4.
Ở đấy. Hắn nhìn thấy cửa phòng giáo viên khép lại, chỉ kịp nhìn thấy 1 cánh tay mà thôi.
Mộc Lam đi tới.
Thời điểm đến gần, hắn bỗng nghe được một thanh âm quái dị.
Giống như tiếng gõ trống bình thường, thanh âm có vẻ nặng nề.
Hắn bước tới trước cửa văn phòng, vặn tay nắm cửa, thế nhưng không thể nào mở ra được.
Cửa đã bị khóa.
Thanh âm nặng nề bên trong kia vẫn vang lên liên tục.
Lúc này, Mộc Lam cảm giác ánh nắng chiếu rọi trên người trở nên âm lãnh.
Nhưng hắn không có khả năng phá cửa hoặc sử dụng vật nguyền rủa. Như vậy sẽ dính NG. Mà hắn làm hắc y đại chủ giáo, cảm giác cũng bị áp chế.
Bỗng nhiên hắn có chút hối hận. Có lẽ hắn nên gọi Mẫn Hà cùng đến, nàng có ánh mắt Ác Ma, có lẽ có chút tác dụng. Nàng chân chính là kí chủ của Ác Ma, tuyệt đối hơn hắn ác ma chi nhãn của Diệp Tưởng.
Trong tiềm thức.. hắn đang bảo hộ cho Lý Mẫn Hà sao?
Vì cái gì? Vì cái hắn lại nghĩ như vậy?
Hắn nghĩ có nên thử gõ cửa không. Nhưng đây là văn phòng lão sư, hắn không có lý do gõ cửa. Hắn tới chỉ để lấy sách tiếng Anh. Hắn còn phải trở về làm bài tập, không có lý do lưu lại lâu như vậy. Lâm Viễn tuy rằng biết hút thuốc. Nhưng không phải học sinh bất lương, hơn nữa cha mẹ hắn quản thúc cũng tương đối nghiêm khắc, thuốc lá đều là hắn tự mua bên ngoài.
Trên thực tế, Mộc Lam nếu cứ tiếp tục ở sẽ có khả năng bị NG.
Đáng tiếc, hung nhãn Seo Jun Sang đã rút về toàn bộ, chung quy hắn không có khả năng tiếp tục tiêu hao không có ý nghĩa.
Cuối cùng, Mộc Lam đành phải rời khỏi.
Nhưng...... thanh âm nặng nề như đang gõ trống kia, vẫn quanh quẩn trong đầu hắn.
Đi tới lầu hai, đi về phía hành lang nối với tòa nhà ất.
Thời điểm hắn chuẩn bị đi xuống bỗng nhiên, một thanh âm hắn vĩnh viễn không quên bao giờ vang lên.
“Triệu Kha Nhiên, mau, nhanh nhặt nó lên!”
Nghe được thanh âm này, cho dù là Mộc Lam cũng phải chấn động trong lòng!
Đây là thanh âm hắn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Bởi vì...... Đó là......
Thanh âm của chính hắn!
Hắn vội vàng vọt lên cầu thang, nhưng lúc này 1 vật từ trên cầu thang đột ngột rớt xuống.
Vật đó lăn lóc nằm dưới chân Mộc Lam.
Mộc Lam nhanh chóng cầm vật đó lên!
Nhưng hắn không chú ý tới nó mà vẫn tiếp tục vọt lên!
Bất quá khi hắn chạy tới lầu 4... nơi đó vẫn chẳng có 1 ai!
“Không có khả năng, vừa rồi không phải là thanh âm của ta sao?”
Mộc Lam nói đến đây mới nhìn xuống vật trên tay mình.
Vật này là...... Cái gì?
Hắn hạ thấp người, mở cái vật kia ra, tiếp theo......
Diệp Tinh Vẫn lúc này đang đứng ngồi không yên ở nhà.
Mộc Lam đang ở trường học, theo lý thuyết không thể có chuyện gì, chỉ là bộ phim này quá mức quỷ dị, cho nên hắn có vài phần lo lắng.
Tinh Vẫn nợ Mộc Lam 1 mạng, cho dù Tứ Quý chết, hắn cũng chưa từng trách cứ Mộc Lam, chung quy vì tình huống lúc ấy là do Tứ Quý tự lựa chọn, Mộc Lam cũng không thể ngăn trở. Cho tới nay, hắn vẫn một mực dốc lòng luyện tập, bây giờ đã có rất nhiều người kính sợ đối với hắn như thế, ngoại trừ thực lực bản thân, Mộc Lam cũng là một lý do.
Hẳn là không có việc gì đâu...... dù chỉ có một người, nhưng hắn là Mộc Lam a!
Cuối cùng Tinh Vẫn không kiềm chế được, gọi một cuộc điện thoại tới nhà Lâm Viễn.
Nhận điện thoại là mẫu thân Lâm Viễn.
“Uy, ai đấy?”
“Ngươi hảo, Lâm Viễn mụ mụ, ta là Dương Hứa Thành, ta muốn tìm Lâm Viễn. Hắn có nhà không?”
“Ân, hắn vừa trở về. Lâm Viễn, Hứa Thành gọi tới.”
Không bao lâu, hắn liền nghe được thanh âm của Mộc Lam.
“Uy?”
“Lâm Viễn, ngươi hảo, là như thế này, ta có một câu tiếng Anh, muốn hỏi ngươi một chút......”
Diệp Tinh Vẫn giờ phút này mới yên tâm. Hắn chỉ tìm cớ gọi điện xem Mộc Lam có ổn không, mà thành tích tiếng anh của Diệp Tinh Vẫn tương đối bình thường, khẳng định nếu có điều không hiểu gọi hỏi Lâm Viễn là rất bình thường.
“Hảo, ngươi nói đi.”
“Ân.”
Nghe giọng điệu của Mộc Lam, dường như hắn không phát hiện ra cái gì. Bằng không, dựa vào giao tình của Dương Hứa Thành cùng Lâm Viễn, Mộc Lam hẳn sẽ kể chuyện vừa phát sinh.
Mặc kệ như thế nào......
Không có việc gì thì tốt rồi.[ chưa xong còn tiếp......]