Cuối cùng...... Diệp Tưởng ngồi bệt xuống sànWC.
Ngô Khôn trước mặt hắn cứ như vậy...... Chết!
Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
Nói vậy, mọi người hẳn đã quên đi sự tồn tại của Ngô Tôn. Vô luận An Nguyệt Hình hay là Hầu Tước cũng giống nhau, ngay cả trong kịch bản cũng đem sự tồn tại của hắn lau đi.
Tờ giấy thi rớt xuống sàn nhà.
Kim Thư Đông lúc này nên có phản ứng gì đây?
Bỏ chạy? Báo công an? Đều không có bất cứ tác dụng. Không ai tin tưởng sự tồn tại của Ngô Khôn, lời nói của Kim Thư Đông không có người nào tin tưởng.
Trên thực tế, Kim Thư Đông không có khả năng bỏ chạy. Bản thân hắn rõ ràng điểm này nhất. Cuối cùng, hắn bị sợ hãi tra tấn, chỉ có thể lựa chọn tự lừa gạt bản thân rằng tất cả chỉ là ảo giác. Cũng giống như mọi người, tin tưởng Vương Quyên Quyên biến mất vì căn bản nàng không tồn tại.
Kim Thư Đông chính là loại người này. Chỉ có dựa theo số đông mới có thể sinh tồn, nhưng cho dù hắn thật sự đi theo số đông nhưng vẫn bị tập thể bài xích, bởi vì hắn theo số đông chỉ là hành vi bề ngoài mà thôi, trên thực chất hắn vẫn như trước là 1 người độc hành bị mọi người chú mục. Mặt ngoài hắn làm ra hành động như thế chỉ khiến người khác càng thêm bài xích, vì vậy hắn có 1 lần nữa đi theo số đông hay không cũng không có ý nghĩa….
Con người thực mâu thuẫn. Nhưng cái này cũng làm cho Kim Thư Đông không dám trước mặt bất luận kẻ nào nhắc tới người đã chết. Đối với hắn mà nói, bị mọi người phủ nhận, bỏ lơ, so với cái chết còn đáng sợ hơn.
Thật lâu sau, Diệp Tưởng lại 1 lần nữa đứng lên rời khỏi WC, trở về phòng học.
Hắn cứ thế ngồi xuống, trong miệng mặc niệm “Không phải sự thật...... Không phải sự thật...... cái này cùng ta không có quan hệ......”
Đoạn lời kịch này không phải Diệp Tưởng tự nghĩ ra, mà là độc thoại trong nội tâm Kim Thư Đông sau cái chết của Hoàng Phủ Vô Kỵ. Hắn tuy rằng sợ hãi, thế nhưng lại không có đảm lượng chống lại. Chỉ có thể sợ hãi chấp nhận hết thảy.
Đối Kim Thư Đông mà nói, hết thảy hiện tượng khủng bố chỉ có mình hắn tiếp xúc, cái này đã đủ phá vỡ tinh thần 1 người. Nếu cứ tiếp tục thế này Kim Thư Đông sẽ nổi điên mất. Hắn hiện tại, chỉ có thuyết phục chính mình rằng là do hắn sinh ra ảo giác, hết thảy tuyệt đối không phải chân thật. Bằng không, hắn làm thế nào lại có thể nhìn thấy chính hắn?
Nhưng những chuyện này tuyệt đối không phải ảo giác, tất cả đều rất chân thật.
Buổi tối hôm nay còn phải chết 4 người nữa.
Bốn người đó đều là người của lớp 6 năm nhất.
Còn 1 trận ác liệt nữa phải đánh!
Diệp Tưởng lúc này gục đầu trên bàn, sau 1 hồi liền ngủ mê, đây là 1 đoạn tình tiết vốn có trong kịch bản.
Dưới tình huống như vậy còn có thể ngủ, nghe có vẻ không hợp lý, bất quá điều này là vì nội tâm Kim Thư Đông xuất hiện cảm giác mệt mỏi sau khi tự thôi miên mình. Hắn không muốn chấp nhận sự thật, hy vong ngủ 1 giấc, tỉnh dậy mọi chuyện đều kết thúc. Hắn thủy chung không muốn chấp nhận hiện thực, hiện thực với hắn mà nói là 1 thứ cực kỳ không an toàn. Nhưng rất nhanh hiện thực sẽ bức bách hắn phải đối mặt, vô luận hắn sa vào thế giới tưởng tượng như thế nào, cuối cùng hắn chỉ có thể trực diện nghênh đón sự thật tàn khốc.
Hắn mở mắt ra. Trong lớp học không còn bóng người.
Chỉ có Hầu Tước đứng trước mặt.
“Ngô Khôn chết rồi.” Diệp Tưởng đi thẳng vào vấn đề:“Đương nhiên ngươi hiện tại đã không thể nhớ rõ Ngô Khôn là ai.”
Diệp Tưởng hít thở sâu 1 hơi:“Ta nhìn thấy ‘Chính mình’. Tương lai đã chú định… là không thể thay đổi được sao?”
“Ta không thể cho ngươi đáp án.”
Hầu Tước nói đến đây, tiện đà trước mặt hắn xuất hiện 1 khối thi thể khô héo.
Hấp huyết cương thi. Ác ma phân thân dự bị của Diệp Tưởng.
“Trở nên mạnh mẽ đi. Bằng không, ngươi chỉ có 1 con đường…. Chết.”
Diệp Tưởng chậm rãi nhìn về phía cỗ cương thi kia. Hắn biết, bản thân mình không có lựa chọn. Quang hoàn nhân vật chính trên người đã không còn khả năng giúp đỡ hắn nhiều, về sau hắn đã không có khả năng lâm trận phát huy sức mạnh đột biến.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt cỗ cương thi, sau đó......
Hầu Tước xuất hiện ở phía sau, đôi cánh thịt Ác Ma bao trùm thân thể hắn.
“Uy uy uy! Còn ngủ cái gì a!”
Thời điểm Diệp Tưởng tỉnh lại, đèn trong phòng đã tắt hơn phân nửa, mà người đánh thức hắn chính là vị lão sư dạy toán.
“Muốn ngủ thì trở về mà ngủ! Ngủ hết cả 1 tiết học, ngươi cũng thật xứng đáng với tiền cha mẹ ngươi bỏ ra nhỉ!”
Vẫn là…. thất bại.
Quả nhiên, quang hoàn nhân vật chính bị áp chế, Diệp Tưởng cũng không còn cái tư chất gọi là yêu nghiệt nữa. Muốn tăng lên quang hoàn nhân vật chính, chỉ sợ phải đi liệp sát những người dự khuyết có quang hoàn nhân vật chính cường đại. Thế nhưng, dù Diệp Tưởng có không nguyện ý thế nào, hắn cũng sẽ trở thành công địch của mọi người.
Trên thực tế, Diệp Tưởng vẫn cảm giác, chính mình và “Dạ Vương” là 2 người hoàn toàn bất đồng. Người gọi là “Dạ Vương”, chỉ sợ chính là quang hoàn nhân vật chính được đắp nặn trên người hắn mà thôi, thậm chí Dạ Vương rất có khả năng chính là nhân vật chính trong phim kinh dị cuối cùng trong tương lai! Thôn phệ Ác Ma, cùng thần là địch, thậm chí khuất nhục cúi đầu trước mặt Ác Ma… Chính là Dạ Vương! Trở thành nhân vật chính cũng có nghĩa mất đi bản thân, trở thành một công cụ của rạp chiếu phim.
Sau bộ phim [ Ác Ma tiêu bản ] hắn cảm giác, tinh thần của mình giống như bị phân liệt, tính cách phát sinh thay đổi quá lớn, rất nhiều chuyện trước đây chính mình sẽ không bao giờ làm, thế nhưng đều đã làm. Hắn phải giữ lại 1 điểm mấu chốt của chính mình, dù có thế nào, hắn đều không hy vọng mất đi bản thân. Lực lượng của Ác Ma nên do hắn chi phối, mà không phải là người khác tới chi phối hắn! Sa La nói cho Diệp Tưởng biết, trở thành nhân vật chính kỳ thật chẳng phải chuyện gì tốt, tất cả chỉ là diễn viên cuối cùng bị lực lượng nguyền rủa điều khiển trở thành 1 nô lệ.
Hắn không phải Dạ Vương, chỉ là kẻ sắm vai Dạ Vương mà thôi!
Đã đến lúc chọn 1 con đường thuộc về mình.
Thợ săn Ác Ma, Dạ Vương,...... tất cả đều là con đường rạp chiếu phim an bài cho hắn, hắn đã chú định dựa theo con đường không có lối về này…
Hắn không muốn như thế!
Hắn tuyệt đối không muốn vận mệnh bị người khác thao túng.
Không ai có thể chi phối hắn. Chỉ có hắn, mới được phép là “Vương” thuộc về chính mình!
Là hắn sắm vai nhân vật, chứ không phải nhân vật là trở thành chính hắn!
Kịch bản kế tiếp, mỗi người đã triệt để thông thuộc, mà bạch y nữ tử cũng lại lần nữa xuất hiện!
Trừ Hoàng Phủ Vô Kỵ ra, vài danh diễn viên khác đều vô duyên vô cớ biến mất, cơ hồ chớp mắt 1 cái đã bị phán “Tử vong”.
Nội dung kịch bản là như thế này. Kế tiếp. Diệp Tưởng đi ở sau lưng Hoàng Phủ Vô Kỵ, trong quá trình đó bọn hắn phát hiện, những người đi phía sau đột nhiên tiêu thất. Rồi sau đó ở trong 1 phòng học nào đấy, bọn hắn nhìn thấy thi thể không đầu của Ngô Khôn! Trong đám người đó, tất nhiên không ai nhận ra được Ngô Khôn, mọi người sợ tới mức hồn phi phách tán, mà đúng lúc ấy Kim Thư Đông phá vỡ yên lặng, hô to:“Đây là ảo giác, ảo giác! Tỉnh lại. Tỉnh lại đi! Van cầu ngươi đừng có dây dưa với ta nữa!”
Tiếp theo, bỗng nhiên một nữ sinh bị thi thể không đầu Ngô Khôn chộp lấy tay! Mọi người quá sợ hãi liền chạy ra khỏi phòng học, vọt xuống tầng. Nhưng bọn hắn phát hiện, cho dù chạy tới tầng nào cũng nhìn thấy thi thể không đầu Ngô Khôn ở đó!
Cuối cùng mọi người cơ hồ tuyệt vọng, không dám chạy xuống nữa. Hoàng Phủ Vô Kỵ gặp nguy không loạn, mang theo mọi người trở lại lầu trên. Trong quá trình này bọn họ không gặp bất cứ kẻ nào cản trở.
Bất quá bọn họ rất nhanh phát hiện 1 việc, chính là ngôi trường này dường như đã trở về quá khứ. Lý do là vì cách bố trí trong phòng học không hề giống với hiện tại, quan trọng nhất là trên bảng đen trong lớp 6 năm nhất, mọi người nhìn thấy góc ngày tháng trực nhật, viết năm 1985!
Năm 1985, căn cứ tin tức Nam Cung Tiểu Tăng điều tra...... trung học Quảng Nguyệt mới xây dựng xong và chiêu sinh được 1 năm mà thôi!
Một năm đó, cách hiện tại, chính là tròn 12 năm!
Vì thế, mọi người kiểm tra mấy cái bàn học trong phòng, phát hiện bên trong 1 cái bàn có mấy cuốn sách. Bởi vì đây là trường nội trú, có người để sách ở trong hộc bàn cũng không có gì kỳ quái.
Mấy cuốn sách kia đều được bộ giáo dục phát hành năm 1985. Cuối cùng, Diệp Tưởng tìm thấy 1 cuốn sổ, bên trong ghi lại nội dung bài học.
“Này......” Hoàng Phủ Vô Kỵ chỉ danh tự trên mặt cuốn sổ ghi chép nói:“Lý Vĩnh Quân, đây không phải tên của Lý lão sư sao? Đúng rồi, ta nghe nói Lý lão sư ngày xưa học ở trường trung học Quảng Nguyệt, sau này thi vào sư phạm, lại trở về đây dạy học!”
An Nguyệt Hình sắm vai lão sư Lý Vĩnh Quân, mười hai năm trước là nhóm học sinh đầu tiên của trường trung học Quảng Nguyệt!
Mọi người phát hiện phía sau cuốn sổ, thế nhưng được dùng như 1 cuốn nhật ký.
“Ngày 3 tháng 11 năm 1985
Ta cuối cùng cảm giác không khí trong phòng học này vô cùng quái dị…. Ta cũng không hiểu vì sao lại thế. Học kỳ I kết thúc, thế nhưng phòng học ngày càng vắng vẻ… vì cái gì sĩ số lớp ta lại ít hơn những lớp khác? Hơn nữa gần đây, thời điểm lên lớp, ta luôn cảm giác, trong phòng học dường như còn tồn tại những người khác......”
“Ta nói với Cao Sách, Hồng Binh và Thụ Phân, nhưng trừ Cao Sách ra, ai cũng nói ta thần kinh quá nhạy cảm. Còn Cao Sách lại nói, một khi đã như vậy, ta nên ghi nhật ký thử xem, như vậy về sau xem lại có thể biết ta đã coi nhẹ mất chuyện gì. Ta cho rằng đề nghị đó không tệ.”
“Ngày 4 tháng 11 năm 1985
Lại là cảm giác đó. Ta luôn cảm giác có người nào đó trong phòng học, lên lớp cùng mọi người, cùng làm bài tập, nhưng ta thủy chung lại không biết là ai. Thụ Phân khuyên ta đừng có nghĩ nhiều nữa.”
“Hôm nay Hồng Binh nói với ta, hắn nhất định phải nói ra tâm ý của hắn cho Thụ Phân biết. Gần đây cảm xúc của hắn ngày càng xa xút, ta kỳ thật rất rõ ràng, Thụ Phân tuyệt không thích hắn. Hắn trong tiềm thức luôn cho rằng mình nhà nghèo, lúc đó nếu không phải hắn thanh minh mình và vị phụ thân ‘Phản cách mạng’ kia đã phân rõ giới hạn, thì hắn không chỉ bị cướp hết tài sản mà còn không sống được đến giờ. Tuy rằng sau này vụ án nhà hắn được minh oan, nhưng tính cách hắn khi đó đã trở nên rất cố chấp. Ta thật lo lắng, nếu Thụ Phân cự tuyệt hắn, hắn không biết có làm ra chuyện điên rồ gì không?”
Hồng Binh, hiển nhiên được sinh ra trong lúc nhà nước cải cách, nên mới lấy danh tự như vậy.
“Ngày 5 tháng 11 năm 1985
Hôm nay, hắn mang đến một sợi dây thừng, nói với ta:‘Vĩnh Quân, hôm nay nếu Thụ Phân cự tuyệt ta, ta sẽ treo cổ trong nhà vệ sinh nam! Trước cải cách, nhà nàng là giai cấp công nông, ta là nhi tử của phần tử phản cách mạng, nhưng hiện tại đã thay đổi rồi, vì cái gì nàng vẫn không chịu ta!’ Ta lúc ấy vô cùng giật mình, hắn điên rồi sao? Ta cực lực khuyên giải nhưng hắn 1 điểm cũng không nghe......”
“Mong hắn chỉ nói mà thôi......”
Diệp Tưởng lúc này ngừng xem kịch bản, cầm lấy túi sách, đi theo phía sau Hoàng Phủ Vô Kỵ, chuẩn bị cùng hắn rời đi.
Hoàng Phủ Vô Kỵ sắm vai nam sinh tên là Giải Trác Hòa. Thành tích trong lớp thuộc về bậc trung, cũng là người tương đối trầm mặc ít lời.
Lúc này, tất cả mọi người đều tận lực tránh xa đám người Hoàng Phủ Vô Kỵ, không dám đi gần bọn hắn, mà đây là đoạn tình tiết chữ đỏ, không thể sửa đổi, chỉ có thể diễn theo kịch bản.
An Nguyệt Hình sắm vai Lý Vĩnh Quân, với Hồng Binh, Thụ Phân trong kịch bản đề cập tới...... Cùng với đầu mối có quan hệ gì không? [ chưa xong còn tiếp......]