Hoàng Phủ Vô Kỵ tái sinh, trái tim kia tự nhiên lại lần nữa trở về lồng ngực hắn. Lần sử dụng tiếp theo cần phải chờ tới nửa giờ sau. Trái tim này sau khi tiến vào điện ảnh, không thể giao cho diễn viên khác bảo quản, bởi vì sau khi trái tim rời khỏi cơ thể 1 đoạn thời gian thì quan hệ cộng sinh giữa trái tim với Hoàng Phủ Vô Kỵ sẽ bị giải trừ, đến lúc đó, Hoàng Phủ Vô Kỵ không có trái tim chính là chết không cần nghi ngờ.
“Cám ơn ngươi, Kim Thư Đông.”
Sống sót sau tai nạn cũng khiến Hoàng Phủ Vô Kỵ ý thức được, trong bộ phim này muốn sinh tồn là 1 điều cực kỳ gian nan. Sau khi Diệp Tưởng nói cho hắn biết sự tình vừa phát sinh càng khiến thần sắc hắn thêm ngưng trọng.
Nếu như thời gian nguyền rủa đại biểu lịch sự là khó có thể thay đổi, như vậy ý nghĩa của nó là gì, bọn hắn rất rõ ràng. Đây là kết cục mà không bất luận kẻ nào muốn nhìn thấy.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì cái gì các ngươi lại đột nhiên biến mất?”
Diệp Tưởng tất yếu phải nghĩ biện pháp nhanh chóng tìm ra Vũ Sóc, trong lòng hắn cực kỳ lo lắng.
Trong trường học này, không có chuyện gì là không thể phát sinh, quá khứ và tương lai không ngừng đan xen, đảo điên, ai cũng không biết đám người Vũ Sóc hiện tại đang ở nơi nào.
“Ta không nhớ rõ ” Hoàng Phủ Vô Kỵ lắc đầu:“Ta không hề có bất cứ ấn tượng nào.”
Diệp Tưởng nhíu mày, bàn tay hắn bỗng nhiên trảo 1 trảo trong hư không trước mắt, đem bạch y nữ tử trong hắc động kéo ra!
“Ngươi liệu có biện pháp nào mang ta trở về khoảng 1 lúc trước?”
Tôn Tích Kính có năng lực xuyên toa thời gian, đối với Diệp Tưởng mà nói nàng chính là 1 kiện nguyền rủa sống!
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” bạch y nữ tử ở trong hắc động tự nhiên không biết được những chuyện bên ngoài.
“Tôn Di Hoa và những người khác, không biết hiện tại đã biến mất tới nơi nào rồi, ngươi có thể định vị bọn hắn đang ở đoạn thời gian nào không?” Diệp Tưởng biết bạch y nữ tử trước mắt chính là hy vọng duy nhất, vô luận lời của nàng ta là thật hay giả thì năng lực xuyên toa thời gian của nàng là chân thật không giả dối, hơn nữa mỗi lần đều có thể xuất quỷ nhập thần xuất hiện, sau đó lại hư không biến mất.
Nhưng bạch y nữ tử lại lắc đầu nói:“Ta không có năng lực định vị thời không......”
“Ngươi đừng đùa? Không phải ngươi nói ngươi từ tương lai đến, muốn thay đổi lịch sử sao? Ngươi thực sự không có năng lực truy tung thời không?”
“Ta thật sự không có năng lực như vậy. Cho tới nay xuyên toa thời gian, ta đều bị vây ở trạng thái bị động. Hết thảy đều bắt nguồn từ phòng học kia, nguyền rủa này đã lan tới toàn bộ trường học rồi.”
Bạch y nữ tử rất rõ ràng, thời gian trong trường học đã hoàn toàn vặn vẹo. Nàng nhìn như đang xuyên toa thời không, nhưng trên thực tế đều không phải do bản thân nàng chưởng khống. Nàng cố ý trở lại quá khứ chính là mong muốn thay đổi lịch sử, mặc dù nàng biết đó là chuyện khó khăn cỡ nào.
Hiện tại đã không còn kịch bản để tham chiếu nữa.
Tình thế thoạt nhìn đang không ngừng chuyển biến xấu đi. Nguyền rủa thời gian quỷ dị thực sự làm người khác vô kế khả thi.
“Ngươi có biết nguyền rủa của ngôi trường này hình thành như thế nào không?” Diệp Tưởng nhìn bạch y nữ tử, hỏi:“Ngươi thật sự không thể nói ra được sao?”
Bạch y nữ tử vén mái tóc trên trán ra, nhìn chăm chú Diệp Tưởng, nói:“Ta chỉ có thể cho ngươi biết 1 tin tức, đảo Trường Nguyệt. Những gì có thể nói chỉ là như vậy, những cái khác không thể tiết lộ.”
Đảo Trường Nguyệt, chỗ đó hiển nhiên có liên quan mấu chốt tới nguyền rủa trong ngôi trường này.
Thế nhưng, tiền đề là bọn hắn phải thoát khỏi không gian này trở về thời gian hiện tại, năm 1997. Trừ điều này ra, hiện tại có làm gì cũng không có tác dụng.
Quay sang phương diện khác.
Vũ Sóc đang ở trên hành lang tại lầu ba.
“Vẫn không tìm thấy bọn họ! Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lâm Nhất Phàm lòng nóng như lửa đốt nhìn chung quanh:“Giải Trác Hòa cũng không biết đi nơi nào rồi?”
Hiện tại trốn không thoát, nhìn quanh không hề nhìn thấy 1 bóng người, giống như bản thân đang ở trong 1 nhà giam khổng lồ, không có lối thoát.
Bọn hắn thực sự, không thể không chết sao?
Lúc này tất cả hy vọng của 3 người đều ký thác lên người Bạch Vũ Sóc. Đối với vật nguyền rủa loại khu quỷ trong tay, bọn hắn căn bản không khác gì con giun, cái kiến.
Nhưng thời điểm đang hành tẩu trên đường, Lý Chanh vì thể lực không đủ mà bắt đầu tụt lại phía sau.
Lúc này đã không thể nhìn thấy những người phía trước nữa, vì hành lang khúc chiết che đi tầm mắt.
Đột nhiên nàng cảm giác có cái gì đó vừa rớt lên đầu, đưa tay lên sờ sờ… kinh hoảng phát hiện ra đó là máu!
Không kịp ngẩng đầu xem xét, 1 ánh sáng của trường đao lóa lên…
Lý Chanh tên thật là Sakurami Hanami, là diễn viên của rạp chiếu phim thứ 14. Đầu của nàng bay lên không trung, còn thân thể không toàn vẹn ngã nhào trên mặt đất. Máu tươi trào ra, nhuộm đỏ 1 vùng hành lang.
Bộ dáng cần bao nhiêu khủng bố thì có bấy nhiêu!
Mà nàng vừa chết đi, đám người Vũ Sóc cũng lập tức quên mất có người tên Lý Chanh tồn tại!
Thế nhưng Vũ Sóc ẩn ẩn có một loại cảm giác bất an. Nàng đã làm tốt chuẩn bị, chỉ cần nàng muốn sẽ lập tức hóa thân hợp thể cùng âm khí, hơn nữa phóng ra nguyền rủa của quỷ tế. Căn nguyên của nguyền tất nhiên không phải loại ký sinh phổ thông có thể so sánh. Một khi thật sự dụng, hiệu quả có bao nhiêu đáng sợ, Vũ Sóc cũng khó có thể đánh giá.
“Đầu tiên, tới sân thể dục. Nơi đó trống trải vừa dễ dàng né tránh, cũng không tồn tại chướng ngại vật cho quỷ hồn ẩn nấp. Mặt khác, tới đó rồi nói.”
Lời nói của Vũ Sóc làm Triệu Đồng cùng Lâm Nhất Phàm đều cảm giác có đạo lý.
Vì thế, ba người bắt đầu đi xuống lầu. Vũ Sóc phụ trách cản ở phía sau, Lâm Nhất Phàm cùng Triệu Đồng song song đi trước. Có thể nói an bài như vậy, trong bất cứ tình huống nào đột ngột phát sinh, Vũ Sóc đều có thể ra tay trước tiên. Điều này cũng khiến hai người Triệu Đồng cảm giác an tâm.
Nhưng khi tới cái gương chỗ góc cầu thang, bỗng nhiên trong gương thò ra 1 cái tay, bóp chặt yết hầu của Triệu Đồng, sau đó 1 trường đao bên trong phóng ta, đâm thủng trái tim Triệu Đồng!
Vũ Sóc phản ứng rất nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đã biến thành một đoàn âm khí, hướng về phía chiếc gương bao trùm lại! Nhưng đối phương ra tay tốc độ nhanh đến khó có thể tưởng tượng, nàng căn bản không kịp cứu Triệu Đồng! Thời điểm đoàn âm khi tới trước mặt gương, cánh tay kia đã rụt trở về.
Âm khí bao trùm, tiến vào phá động bên trong, nhưng không truy tung được cái gì. Tốc độ quá nhanh, căn bản không kịp phản ứng. Lúc này đây đã sử dụng sức mạnh nhưng không thu được gì, tiếp theo muốn sử dụng, phải chờ 30 phút sau.
“Vừa...... Vừa rồi...... là cái gì vậy?”
Lâm Nhất Phàm quá sợ hãi, cái gương kia đột nhiên vỡ vụn, trước đó không ai có thể tưởng tượng được. Hơn nữa vì cái gì lại dùng trường đao giết người? Đây là quỷ hồn hay là ma giết người? Nghĩ ngợi như thế cho nên hắn quên mất không đoạt lấy vật nguyền rủa trên người Triệu Đồng
Phản ứng đầu tiên của Vũ Sóc là cho rằng, chỉ sợ đó là 1 học sinh đã chết đi ở 1 thời đại nào đó. Tốc độ giết người của đối phương không thể nói nên lời, hơn nữa 1 đao xuyên tim, nháy mắt đã mất mạng. Triệu Đồng lúc này đã triệt để tắt thở [ trong phim truyền hình, bị đâm trúng tim mà còn có thể mở miệng nói di ngôn đều là giả dối].
Bất quá, đây chỉ là công kích vật lý thuần túy mà thôi. Đối với Vũ Sóc không hề có chút uy hiếp nào.
Nhưng...... Thật sự chỉ có như thế thôi sao? Vũ Sóc cảm giác, ác linh ẩn nấp trong gương không hề đơn giản!
Nhưng lúc này, thi thể Triệu Đồng bỗng nhiên tiêu thất. Cái gương cũng khôi phục lại như bình thường.
Vũ Sóc và Lâm Nhất Phàm tại một khắc này bị xóa bỏ khoảng thời gian kinh lịch cùng Triệu Đồng. Vì thế 2 người cứ tiếp tục bước xuống cầu thang.
Sau đó đi tới sân thể dục trống trải không bóng người.
Rốt cục tới được nơi này, 2 người an tâm hơn nhất nhiều. Bất quá ai cũng không biết Quỷ Hồn sẽ xuất hiện ở nơi nào.
Lâm Nhất Phàm hiện tại ít nhiều vẫn còn chút khẩn trương, nếu không phải có Vũ Sóc bên cạnh, tinh thần hắn chỉ sợ đã sụp đổ.
Đột nhiên Vũ Sóc nhìn về 1 vị trí nào đó.
Nơi đó là 1 cửa sổ tại tầng 3
Nàng nhìn thấy, bên trong cửa sổ xuất hiện 1 gương mặt trắng bệch!
Cùng Kim Thư Đông tương phản, thị lực Tôn Di Hoa phải trải qua 1 quá trình cường hóa. Khi nhìn thấy gương mặt kia, Vũ Sóc lập tức làm tốt chuẩn bị.
Hóa thành âm khí, trở thành nguyền rủa quỷ tế?
Theo lý thuyết thời gian hồi phục cần tới 30 phút, nhưng lần đầu tiên sử dụng đã bị nguyền rủa thời gian mạnh mẽ lau đi, dẫn tới hiện tại nàng muốn sử dụng tiếp là hoàn toàn có thể! Đây cũng chính là sự đáng sợ của nguyền rủa thời gian!
Vũ Sóc nhanh chóng từ trong vòng tay lấy ra cái đầu người! Đây là quỷ đầu trong bộ phim [ Chuyến bay số hiệu 444 ], sau khi lấy ra, nó bắt đầu ho khan! Tiếp đó, thân thể nàng bắt đầu tản mát ra âm khí nồng đậm, quay quanh cái đầu kia, thông qua phương thức này nguyền rủa quỷ hồn kia! Bằng không khoảng cách quá xa, chỉ sợ nàng có đuổi qua cũng không kịp.
Nhưng mà......
Ngay sau đó, một trường đao bén nhọn trực tiếp đâm xuyên qua yết hầu của Vũ Sóc, đem nàng giơ lên cao!
Giờ khắc này, Lâm Nhất Phàm hoảng sợ phát hiện, phía sau Vũ Sóc là 1 nam nhân thân hình cao lớn, mang mặt nạ bạch sắc quỷ dị!
Vũ Sóc bị đâm xuyên yết hầu, loại thương thế này đổi lại là trước kia hẳn phải chết không cần nghi ngờ, cho dù là thể chất linh môi có tính năng chữa trị cũng vô dụng. Thế nhưng đối với nàng hiện tại mà nói, cái này căn bản không tính là bị thương!
Rất nhanh, Vũ Sóc biến thành một đoàn âm khí tản ra trong không khí, sau đó âm khí lại lần nữa tập hợp biến thành thân hình Vũ Sóc, vết thương trên cổ tự nhiên cũng không còn!
Hiện nay Vũ Sóc chân chính là Bất Tử Chi Thân! Muốn giết chết nàng, cực độ khó khăn, chỉ cần âm khí không tiêu hao hết, nàng có thể không ngừng cuồn cuộn hồi sinh. Hơn nữa, tương phản với người sống, người sống khi dương thọ hết sẽ tử vong, nhưng Vũ Sóc hoàn toàn dựa vào âm khí để sinh tồn, cái này dẫn đến Vũ Sóc cho dù hao hết dương thọ cũng không già đi, không tử vong. Nói cách khác, nếu không phải quỷ hồn ra tay giết chết, trên lý luận, Vũ Sóc có thể nói bất tử!
Mà người mang mặt nạ, tay nắm trường đao trước mắt này, nguyền rủa vừa rồi đối với hắn không hề có hiệu quả!
Hắn là...... Thứ gì?