Phòng học không có một bóng người thật khiến người khác cảm giác rất dọa người.
“Bọn họ chắc hẳn đã trở về rồi?”
Trần Ngũ Sinh đối với thủ đoạn của Hầu Tước vẫn tương đối hiểu rõ, tuyệt không tin hắn cứ như vậy mà chết.
“Như vậy đi, chúng ta tách ra tìm xem.”
Trần Ngũ Sinh nói ra những lời này ngược lại khiến khiến Diệp Tưởng rất sửng sốt. Trong bộ điện ảnh này, những diễn viên hạng 2,3 đều muốn dựa vào diễn viên hạng A, cho dù là diễn viên hạng A cũng nghĩ mọi biện pháp để ở cùng mọi người, ai dám tự tiện tách ra?
“Ngươi ở đây tìm xem, ta đến bên tòa nhà ất kia nhìn xem.”
Trần Ngũ Sinh thậm chí không đợi Diệp Tưởng đồng ý đã bắt đầu cất bước rời đi.
Lúc này, Diệp Tưởng đối với hắn ngược lại có chút bội phục! Bất quá từ một góc độ khác mà nói, cũng thấy hắn rất trung thành với Hầu Tước!
Trần Ngũ Sinh ở trong rạp chiếu phim mười chín danh tiếng tuyệt đối cũng không kém, đừng nhìn hắn lớn tuổi mà xem thường, hắn cũng như bao diễn viên hạng A khác từng giết chết rất nhiều diễn viên thuộc Đọa Tinh doanh. Trước kia diễn viên rạp thứ 9 thuộc Đọa Tinh doanh sắm vai hắc y giáo chủ Chung Nam Ly, tự mình động thủ, nhưng vẫn không thể giết chết hắn! Danh khí Chung Nam Ly lúc ấy có thể nói sáng rực như mặt trời ban trưa, đủ để so sánh cùng Diệp Tinh Vẫn hiện tại!
Trần Ngũ Sinh di chuyển đến cầu thang phía nam giáp hào lâu. Thời điểm đi ngang qua máy làm sữa đậu nành kia, hắn còn cố ý nhìn thoáng qua. Máy làm sữa đậu nành đã trở thành phương pháp tiến hành xác định thời gian của không ít diễn viên. Bất quá làm như vậy hiệu quả cũng không phải rất tốt, cho nên cũng có những người nghĩ ra vài biện pháp, tỷ như ở trên vách tường vẽ loạn linh tinh chế thành mấy dấu hiệu. Thế nhưng ở đây một hình dấu hiệu cũng không có, chung quy họ sợ làm như vậy rất có khả năng NG.
Trần Ngũ Sinh dọc theo thang lầu đi xuống.
Qua hai ba phút liền muốn tăng tốc độ. Trần Ngũ Sinh kỳ thực đang rất khẩn trương, hắn cũng tự biết thực lực của chính mình. Theo lý không nên rời khỏi Diệp Tưởng mới đúng, nhưng 2 người tách ra hiệu suất tìm kiếm sẽ cao hơn. Trần Ngũ Sinh là người cực kỳ coi trọng hai chữ hiệp nghĩa, Hầu Tước từng cứu mạng của hắn, hơn nữa lúc nào cũng coi trọng hắn, cho nên hắn tự nhiên cũng phải có hành động hồi báo. Có lẽ ở đây đa số mọi người đều vì bản thân mà tư lợi riêng, nhưng Trần Ngũ Sinh cho rằng, trong cuộc sống mọi thứ đều rất quan trọng không nên bỏ qua một điểm.
Dọc theo cầu thang, từng bước đi xuống phía dưới, dưới sân trường không có lấy một bóng người, cho dù là ban ngày cũng vô cùng đáng sợ. Bất quá Trần Ngũ Sinh vẫn tận lực bảo trì tốc độ di chuyển bình thường, vào lúc này, kỹ xảo biểu diễn của hắn quả thật có chút không tầm thường, thật khiến người ta ca ngợi. Khi hắn di động đến lầu ba, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một người từ tầng dưới chạy lên!
Hắn thiếu chút nữa muốn lấy ra vật nguyền rủa tối cường là cái trống da người! Nhưng nhìn kỹ, đó là một nam sinh người đầm đìa mồ hôi, đang mặc đồng phục bóng rổ! Trong tay hắn lúc này cũng ôm một quả bóng rổ. Trên những nơi không có quần áo che lại hiện ra không ít hình xăm. Thời điểm nhìn thấy Trần Ngũ Sinh, hắn không nói cái gì mà vẫn tiếp tục chạy lên.
“Đợi đã... vị học sinh kia!”
Trần Ngũ Sinh lập tức ngăn hắn lại, hỏi:“Hiện tại đã tan học, ngươi còn ở trong trường làm cái gì?”
Nói thật, dáng vẻ nam sinh kia thoạt nhìn rất là lưu manh, nhất là đôi mắt hắn, cực kỳ hung thần ác sát, nếu ai từng nhìn qua thì rất khó có thể quên.
“ Quản con mẹ nó mà quản, chuyện của ta không liên quan đến ông! Lăn!”
Vài câu vấn đáp bình thường thật sự có thể miêu tả sinh động thân phận người này.
Kỳ thật Trần Ngũ Sinh vừa nhìn thấy hắn đã xác định được thân phận của hắn. Chỉ là còn cần kiểm chứng lại một chút. Hiện tại đã có thể khẳng định chắc chắn.
Hà Úy Nhiên!
Tên học sinh mất tích ngày xưa của lớp 10-6!
Hà Úy Nhiên có thể nói tiếng xấu vang xa, hắn vơ vét tài sản của đồng học, hút thuốc say rượu, hơn nữa kết giao với những nhân vật không đứng đắn trong xã hội, trên người lại đầy hình xăm, cả ngày tự cho mình là xã hội đen, ai cũng không biết hắn là hạng tôm tép hay là hạng đại ca. Trung học Quảng Nguyệt là kiểu chỉ cần ngươi thanh toán tiền, không cần quản phẩm đức ngươi tốt hay xấu ra sao? Tuy rằng giáo dục mỗi thời mỗi khác, nhưng các lão sư tối coi trọng cũng không chỉ là thành tích học tập, tuy rằng thành tích người này cũng rối tinh rối mù.
Trần Ngũ Sinh lập tức minh bạch, hắn đã xuyên việt rồi!
Đây là lần đầu tiên Trần Ngũ Sinh xuyên việt!
Thẳng thắn mà nói thì Trần Ngũ Sinh trong bộ điện ảnh này quả thật sinh hoạt phi thường thoải mái, cơ hồ một điểm nguy hiểm cũng không gặp qua, đương nhiên vai diễn cũng ít đến mức đáng thương, lời kịch cộng lại không đến năm câu thoại, trong thời gian nửa năm chỉ là phụ trách coi cổng, không có việc gì khác thì uống rượu, xem báo chí, nghe radio, khiến không thiếu các diễn viên hâm mộ và ghen tị. Nhưng hiện tại xem ra, chính hắn cuối cùng cũng phải gặp nguy hiểm.
Thời gian trôi qua trong tích tắc. Thế nhưng, nếu đã xuyên việt thì hắn không có khả năng trở về ngay. Kỳ thật trên lý luận, nếu thật sự đã là vô hạn tuần hoàn thì thời gian dài cũng không có khả năng trở về. Bất quá thời gian công chiếu không phải vô hạn, lúc này thời gian chiếu phim cũng đã quá dài rồi. Xem ra đây chính là giai đoạn kết thúc cuối cùng trong bộ điện ảnh này. Những kịch tình cao trào cuối cùng qua đi liền có thể kết thúc được rồi.
Vậy tính ra...... hắn sẽ phải vượt qua kịch tình cuối cùng? Cũng phải, vận khí tốt đến đâu cũng vậy, trong nửa năm không hề gặp qua một điểm nguy hiểm quả là điều hiếm hoi. Đương nhiên, Trần Ngũ Sinh cũng không kinh hoảng, cho dù không có Diệp Tưởng bên người, hắn cũng cho rằng chính mình sẽ không dễ dàng chết đi. Hắn, một không có vật nguyền rủa ký sinh, hai không có bất tử chi thân, có thể sống đến hôm nay, chính là dựa vào thực lực bản thân cùng sự gan dạ sáng suốt của hắn!
“Cha mẹ ngươi không dậy ngươi phải tôn trọng người khác sao? Ta trông cửa ở đây nhiều năm như vậy, vẫn chưa gặp ngươi lần nào!”
Trần Ngũ Sinh diễn người bảo vệ tuy là nông dân, nhưng tuyệt không phải không có kiến thức, ít nhất cũng không đến mức bị người khác mắng vào mũi còn không dám cãi lại.
“Còn vênh váo?” hai mắt Hà Úy Nhiên nhất thời phóng ra hung quang, nếu là người thường thì đã tim đập chân run, còn thiếu tới mức chân nhuyễn ra nữa, nhưng Trần Ngũ Sinh đến quỷ còn không sợ, tiểu tạp chủng này tính là thứ gì? Nếu đổi lại là trong hiện thực hắn tuyệt đối phải giáo huấn tên này thật tốt!
Hà Úy Nhiên hung hăng ném bóng rổ xuống mặt đất sau đó đi lên đẩy Trần Ngũ Sinh một phen, nói:“Ta không tôn trọng thì sao, ngươi làm như thế nào? Ngươi biết ta là ai không?”
Nếu không phải Trần Ngũ Sinh phải diễn bảo vệ cửa, một đẩy của Hà Úy Nhiên căn bản không chạm được đến hắn, mà Hà Úy Nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếp tục đẩy hắn thêm một cái!
“Ngươi là ai? Ta làm sao biết ngươi là ai?” Trần Ngũ Sinh nghĩ cơ hội như thế này vừa hay có thể xác định người này có phải Hà Úy Nhiên hay không. Tuy cơ hồ đã xác định, nhưng để đối phương tự mình xác nhận vẫn tốt hơn!
“Thủ đoạn sáng suốt! ta chính là Hà Úy Nhiên lớp 10-6!”
Quả nhiên là hắn!
“Mặc kệ ngươi là ai, làm sao có thể mắng chửi người khác như vậy!”
“Lão già kia, nghe không hiểu tiếng người có phải không? Tin ta đánh ngươi đến răng rơi đầy đất?”
Trần Ngũ Sinh ngược lại như phát hỏa, loại người này chết trong tay quỷ hồn cũng là xứng đáng!
Hắn lộ ra biểu tình nổi giận:“Ngươi muốn đánh ta, ngươi đánh đi?”
Sau đó, Hà Úy Nhiên thật sự nện một quyền lên trên mặt Trần Ngũ Sinh!
Trần Ngũ Sinh thân thể lảo đảo [ đương nhiên là diễn trò ]. Rút lui vài bước. Sau đó dùng biểu tình khó có thể tin nhìn Hà Úy Nhiên.
Giờ phút này trong lòng hắn thầm nghĩ: rác rưởi bậc này, cho dù không chết trên tay quỷ hồn ta cũng sẽ không bỏ qua!
Hà Úy Nhiên lắc lắc tay, nhổ một ngụm nước miếng, nói:“Lão già kia còn không tin phải không? Chúng ta đã nói là làm, nói muốn đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, chính là đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!”
Trần Ngũ Sinh cảm giác những lời này như thế nào rất quen thuộc a?
Theo sau hắn lập tức nhớ lại!
Không phải là trong [lưu manh côn đồ] nhân vật phản diện Ngô Trấn Vũ sắm vai Tịnh Khôn, khúc tiêu diệt cả nhà B ca đã nói sao? [lưu manh côn đồ] là bộ phim đầu tiên công chiếu trong năm 1996, Hà Úy Nhiên cũng là ở năm ngoái (1996) mất tích, phán đoán trên thời gian. Tiểu tử này chỉ sợ nghĩ mình sống trong hắc đạo thực khốc [ côn đồ lưu manh ], mới biến thành tính tình như này a? Thế nào không đi học nhân gia Trần Hạo Nam và Chim Trĩ?
Trần Ngũ Sinh bị đánh lần này cũng là cố ý. Tiểu tử này không phải diễn viên, hắn có đả thương cũng không việc gì!
Khi Trần Ngũ Sinh muốn tiến lên phản kích, hắn bỗng nhìn thấy cặp mắt Hà Úy Nhiên từ tràn đầy hung quang chuyển sang tràn ngập kinh hãi cùng sợ hãi, nhìn chằm chằm sau lưng Trần Ngũ Sinh! Sau đó, hắn liền sợ tới mức vứt cả bóng rổ trên tay bỏ chạy!
Hà Úy Nhiên chạy trốn lại nghe được thanh âm truy đuổi từ tầng trên truyền đến. Hắn sợ tới mức vội vàng lao vào 1 hành lang khác. Cuối cùng, hắn chạy vào WC nam, nhảy vào nhà xí đóng cửa lại. Hà Úy Nhiên là người như thế nào, chắc hẳn người hắn đắc tội khẳng định rất nhiều, nếu như bị truy đuổi, hắn chắc chắn có rất nhiều kinh nghiệm.
Trốn ở trong phòng wc, cả người hắn run lên.
“Nam Mô A Di Đà Phật...... Nam Mô A Di Đà Phật...... đừng lại đây...... đừng phát hiện ra ta......”
Hà Úy Nhiên vừa rồi đánh Trần Ngũ Sinh xong, chính là dương dương tự đắc, nhưng khi vừa nhìn đến sau lưng Trần Ngũ Sinh, cư nhiên xuất hiện một người âm bạch, mặt đầy huyết, thân thể cứ như bán trong suốt, phiêu du giữa không trung, không có hai chân! Nó hướng tới chính mình đuổi theo! Mà thời điểm đánh Trần Ngũ Sinh, hắn nhìn rất rõ ràng, sau lưng Trần Ngũ Sinh căn bản không có ai! Làm thế nào mà khi hắn bị đánh lui về phía sau vài bước, đã xuất hiện thứ quỷ dị ấy?
Hà Úy Nhiên bình thường rất si mê điện ảnh Hongkong,[ lưu manh côn đồ] chỉ là một trong số đó, những năm chín mươi, phim ma cùng phim cương thi Hongkong đều rất thịnh hành, hắn thích nhất chính là hệ liệt [ sơn thôn lão thi ] cùng hệ liệt [ cương thi đạo trưởng ], bởi vậy lúc này hắn liên tưởng đến một vài kịch tình khủng bố trong điện ảnh. Hắn cũng chỉ là con người bình thường, lúc này đương nhiên sợ đến hồn phi phách tán. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, kỳ thật thế giới của hắn chính là một bộ phim kinh dị.
Hiện tại hắn đã hối hận, cẩn thận ngẫm lại, bình thường đều là hắn truy đuổi người khác. Vậy vừa rồi...... có được xem như người sao?
Nhưng đúng lúc này, WC cách vách truyền tới thanh âm.
“Ngươi là...... Ai?”
Ân? Nơi này còn có người? Bọn họ cố ý đến mượn sân thể dục đánh bóng rổ vào lúc không có ai, hơn nữa hắn xác định những người khác đều đã rời đi, chỉ còn mình hắn lưu lại bên trong, là vì gần đây hắn đắc tội với không ít người, lo lắng sẽ có người tập kích hắn ở cổng trường, cho nên tính toán ở lại bên trong ngủ một buổi tối, đợi ngày mai mới về. Thanh âm này cùng những người đánh bóng rổ với hắn khác nhau hoàn toàn!
“Ân? Ngươi...... Ngươi là ai? Không có khả năng, như thế nào lại còn người khác ở đây? Ngươi, ngươi có phải là người không?”
Hà Úy Nhiên nhanh chóng nhớ tới không ít tình tiết phim ma Hongkong, nhất thời sợ tới mức không dám thở.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta đương nhiên là người.”
“Ngươi, ngươi học lớp nào?”
“Lớp 10-6.”
Hà Úy Nhiên sửng sốt, cẩn thận nhớ lại, lớp bọn họ không có giọng nói như vậy!
“Nói bậy, ta chính là người lớp 10-6! Làm thế nào chưa từng nghe qua thanh âm của ngươi?”
Ai biết đối phương trả lời càng tuyệt hơn:“Ta cũng chưa từng nghe qua giọng ngươi......”
“Hư...... Đừng, đừng nói nữa!” Hà Úy Nhiên nhất thời nghĩ đến hiện tại không thể nói chuyện, con quỷ kia vạn nhất nghe được thì làm sao?
Lúc này, hắn thoáng mở hé cửa ra nhìn nhìn. Mặc dù bên ngoài không có ai, nhưng máu trong người hắn cơ hồ như đã đông lại.
Ngoài cửa sổ, cư nhiên đã biến thành đêm tối!
Đây là tình huống gì?
Vừa rồi vẫn là ban ngày, vì cái gì đã biến thành buổi tối?
Hắn lập tức đóng cửa WC lại! Lúc này, hắn sợ đến mức chân nhuyễn ra. Dù có thế nào hắn vẫn không thể hiểu được, như thế nào có thể là ban ngày trong nháy mắt biến thành đêm tối? Chẳng lẽ......
Thật là do quỷ gây nên?
Hắn lúc này đem cửa khóa lại vẫn chưa yên tâm, còn dùng thân thể đem cửa WC chặn lại, đồng thời tiếp tục cầu nguyện!
Sau đó......
Hà Úy Nhiên, nghe được một thanh âm cực kỳ khủng bố.
Có tiếng bước chân...... tiến vào WC!
Giờ phút này trái tim hắn như ngừng đập, hắn từ một tên kiêu ngạo trước mặt Trần Ngũ Sinh giờ đã biến thành một tên hèn nhát, sợ đến mức tè cả ra quần!
Tiếng bước chân đó chậm rãi di động trong WC!
Làm một NPC, Hà Úy Nhiên không có bất cứ vật nguyền rủa nào, hắn thậm chí không biết chính mình chỉ là một nhân vật ruồi muỗi trong phim kinh dị, thậm chí vai diễn của hắn không cần diễn viên sắm vai.
Lúc này hắn...... Gặp phải tuyệt vọng chân chính!
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trên mặt Hà Úy Nhiên lấm tấm những hạt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng lăn xuống, trái tim cơ hồ cũng ngừng đập.
Sau đó......
Hắn nghe tiếng đập cửa rất khủng bố!
Bất quá thanh âm dường như gõ phòng bên cạnh, của cái người tự xưng là học sinh lớp 10-6!
Thế nhưng...... Rất nhanh sẽ đến phiên mình......
Không muốn chết...... Hắn không muốn chết a...... Hắn tuy rằng hắn làm không ít chuyện xấu, nhưng hắn không có giết người a, nếu là lệ quỷ lấy mạng, chẳng phải tìm lầm đối tượng rồi sao?
Tiếng đập cửa kia giống như đánh vào lòng hắn, thân thể hắn không ngừng run rẩy. Lúc này hắn ngay cả dũng khí đi nhìn 1 cái cũng không có. Cái loại nhát gan này cư nhiên còn muốn hỗn trong giới xã hội đen, hiển nhiên là xem [ côn đồ lưu manh ] tới mức ung đầu rồi!
Đại khái qua mấy chục giây, tiếng đập cửa đình chỉ.
Sau đó, tiếng bước chân...... di động đến phòng của Hà Úy Nhiên!
Giờ khắc này, hô hấp của Hà Úy Nhiên trở nên dồn dập.
Sau đó......
Tiếng đập cửa đòi mạng kia......
Lại vang lên ở bên ngoài![ chưa xong còn tiếp......]
PS:4000 tự đại chương đưa lên liền không tách ra phát