Tình trạng của Diệp Tưởng trong nháy mắt đã chuyển biến kịch liệt xấu.
Trên thân thể hắn những đường hoa văn đang không ngừng gia tăng, hơn nữa còn rất nhanh chóng, thoạt nhìn giống như một mảnh đất khô cằn nứt nẻ, như kiến trúc đã trải qua cả ngàn năm giông bão, chỉ cần một cơn gió là tan biến.
Dù ở hiện thực mới chỉ là một cái chớp mắt, nhưng trong mộng thời gian đã trôi qua quá lâu.
Ác mộng bắt đầu tiến triển đến mức chân chính đáng sợ.
“ Tương lai ta nhất định sẽ trở về rạp chiếu phim Địa Ngục. Ngươi và ta tuy rằng không oán không cừu, nhưng ta không thể để ngươi đảm nhiệm vai nhân vật chính.” Long Ngạo Thiên nhìn Diệp Tưởng trước mắt, từ từ nói.
Lúc này cả thân thể Diệp Tưởng đã ngã gục xuống đất, tay chân trên người đều bị chặt đứt, hơn phân nửa thân thể bị xé rách, đa số nội tạng đã không còn nguyên vẹn. Đương nhiên nhục thể bị thương tổn như thế đối với Diệp Tưởng cũng không hề có ý nghĩa, tiến vào trong mộng chỉ là tinh thần và linh hồn mà thôi.
Tay chân phân chia, đến cả thân thể Long Ngạo Thiên hắn cũng không có khả năng đụng tới.
Nhưng chuyện này Diệp Tưởng đã sớm đoán trước được. Bất quá hắn vẫn muốn tận mắt chứng kiến sức mạnh của nhân vật chính thời đại trước, như vậy hắn sẽ có thể lý giải, như thế nào là nhân vật chính.
Nếu muốn biến cường, mạnh mẽ không chỉ về mặt lực lượng, tâm linh cũng đồng dạng phải trở nên cường đại.
Mà nam nhân trước mắt này, tương lai đã chú định sẽ là túc địch của hắn. Hiện tại đây là điều mà hắn phải đối mặt, hắn cần nhắc nhở chính mình...... thứ hắn muốn đạt tới, không chỉ là tiếp cận mục tiêu, mà còn là vượt lên trên nó!
Hắn sẽ không còn là Diệp Tưởng bình phàm nữa.
“Minh bạch mà nói, trở về đi thôi. Ta biết ngươi có phân thân, dù có giết ngươi ở đây cũng không có ý nghĩa. Bằng không, ngươi cũng không có lá gan tới nơi này gặp ta.”
Cổ của Diệp Tưởng bị bẻ gãy, không thể ngẩng đầu lên. Đôi mắt màu bạc kia cũng tựa hồ trở nên ảm đạm.
Đối phương quá mạnh, vượt xa so với hắn. Đây chính là cái gọi là quang hoàn nhân vật chính tối cường sao?
“Ha ha...... Ha ha ha ha ha ha ha......” Diệp Tưởng bỗng nhiên nở nụ cười. Kỳ thật cổ bị bẻ gãy đã không thể phát ra tiếng. Bất quá Diệp Tưởng cũng không phải người bình thường. Lúc trước biến thành khô lâu vương không có dây thanh quản hắn vẫn có thể nói chuyện, tình huống bây giờ tất nhiên không cần bàn.
“Có cái gì buồn cười?” Long Ngạo Thiên chậm rãi đi tới:“Ngươi cho rằng ngươi đã thám thính được thực lực của bản thân ta, hay là, ngươi cảm giác cùng ta đấu một trận lấy được không ít lợi ích?”
Hắn nâng đầu Diệp Tưởng lên, bằng không với cái cổ đã gãy song phương không thể nào nhìn thẳng vào mắt nhau.
Mà khi hắn nhìn đến, trong mắt Diệp Tưởng không hề có bất cứ tia sợ hãi nào cùng tuyệt vọng nào...
Ánh mắt như vậy, cho dù trên người Xa Thủy ngày xưa hắn cũng chưa từng nhìn thấy.
“Bởi vì ta thực khát khao hiện tại, tiền bối.” Diệp Tưởng vừa cười nói:“Ta từ ngươi nhìn thấy được tương lai ta còn có thể tiến bộ đến tình trạng gì.”
Tương lai chính mình có thể trở nên cường đại như thế. Như vậy, hắn nhất định còn có thể ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Ta đến là để xác nhận chuyện này.”
“Ta biến thành như bây giờ đã phải trả giá không ít.” Long Ngạo Thiên lạnh lùng nói:“Bất quá, ta không nói ngươi không có khả năng, bởi vì ta trước kia so với ngươi hiện tại cũng không khác bao nhiêu, có rất nhiều người so với ta còn mạnh hơn, ta cũng từng khát khao được như bọn họ. Tỷ như Sa La. Còn có Xa Thủy, nhưng hiện tại ta lại siêu việt hơn bọn họ rất nhiều.”
“Ta có thể xem như đây là lời cổ vũ từ tiền bối đến hậu bối?” Diệp Tưởng nói đến đây, ý tứ bắt đầu cợt nhả.
“Thế nhưng chúng ta tất yếu vẫn là địch nhân a, tiền bối.”
“Không sai, giống như là ngươi cùng Heine, An Nguyệt Hình vậy. Ở thế giới này, chỉ có được sức mạnh cường đại mới có thể thủ hộ chính mình cùng bảo hộ người khác, chỉ có đứng ở địa vị tối cao, lời ngươi nói mới có thể coi là chân lý.”
“Ta không nghĩ như vậy, tiền bối.”
“Nga?” Long Ngạo Thiên lộ ra thần sắc hứng thú, nói:“Ý của ngươi là?”
“Quả thật đích xác chỉ có lực lượng tối cường mới có thể thủ hộ người khác. Nhưng cũng không đại biểu cho đứng ở tối địa vị cao, là có thể ngay cả đúng sai cũng có thể tự quyết định. Vương cũng được, thần cũng tốt, thậm chí nhân vật chính cũng thế... đều phải từ người phía dưới đi lên mới có thể biểu hiện ra giá trị của mình. Từ 1 người thấp hèn, đem ý chí áp đảo lên tất cả, chung quy sẽ có 1 ngày ngươi biết được, lực lượng tối cường là gì, tất cả chúng chỉ là hư không.”
“Ngây thơ, không thể nghĩ rằng ngươi cư nhiên lại có chủ nghĩa lý tưởng như vậy.”
“Cái gọi là hiện thực vốn dựa vào suy nghĩ của nhân loại mà hình thành nên. Ta đi đến bước này cũng đã suy xét rất rõ ràng, làm một người bình phàm như ta nếu cơ duyên xảo hợp có được cơ hội trở thành nhân vật chính, như vậy ta muốn trở thành nhân vật chính như những gì mà ta nghĩ.”
“Vậy ngươi đã tìm được con đường cho mình sao?”
“Còn chưa có. Bất quá ít nhất, nếu đứng ở địa vị tối cao, ta sẽ không lấy ý chí của mình tới bài bố người khác.”
“Phải không?” Long Ngạo Thiên buông đầu Diệp Tưởng xuống, đứng dậy nói:“Ngươi về sau sẽ không bao giờ còn suy nghĩ như vậy nữa. Cái gọi là nhân vật chính là cái gì? Ta nói cho ngươi biết. Nhân vật chính, bất quá chính là kết quả dục vọng của nhân loại mà thôi. Nhân loại sáng tác những tác phẩm, vô luận là tiểu thuyết hay phim ảnh, nhân vật chính chính là cái thể hiện dục vọng của bọn họ, nếu trong hiện thực không có được, như vậy xây dựng nó ở trên người nhân vật chính, làm nhân vật chính được người khác hâm mộ, ghen ghét, khát khao, cho dù là vô cùng bá đạo nhưng có thể chân chính quân lâm giữa chúng sinh, khiến phàm là ai cũng đều có khát vọng được như mình...... Đây mới là nhân vật chính!”
Tiếp đó, thân thể Diệp Tưởng bắt đầu vỡ vụn. Rất nhanh, toàn bộ thân thể Diệp Tưởng từ đầu trở xuống, đều tan biến, từng mảnh từng mảnh bắt đầu vụn vỡ......
Nhân vật chính...... Chỉ là kết quả của dục vọng sao?
Nói đến cùng,“ quang hoàn Nhân vật chính ” cũng giống như là quyền lực, tài phú, lãnh thổ mà nhân loại luôn muốn tranh đoạt. Mọi người luôn khát khao có được càng nhiều thứ, sau đó khát vọng càng cao, dục vọng sẽ không bao giờ ngừng nghỉ. Không hạn chế sự tham lam và khuyết thiếu, nhân vật chính đến tột cùng sẽ biến thành bộ dáng gì đây?
Dục vọng là không giới hạn. Cho nên cái gọi là nhân vật chính cũng chính là công cụ để hắn thể hiện dục vọng, những thứ hắn khát vọng, hắn tất nhiên sẽ có được, những thứ hắn muốn đạt thành tất nhiên sẽ có thể đạt thành, chẳng sợ bao nhiêu là vừa, đạt được cái này lại mong muốn đạt được cái kia.
Nhân loại rơi vào lốc xoáy của dục vọng sẽ không biết như thế nào là buông tay, như thế nào là nhẫn nại, như thế nào là hạn độ.
Vì thế, cái gọi là “Nhân vật chính” mới được sinh ra.
Đầu Diệp Tưởng đã nát đi một nửa, não phải đã biến mất...
“Nhưng là......”
“Nhưng là......”
Trong đầu hắn nghĩ đến chính là Tích Kính. Hắn không tiếc hết thảy để cứu vớt hắn cùng Vũ Sóc, Tích Kính. Cho dù buông tay với an toàn của bản thân, cũng phải thành công cứu Tích Kính ra ngoài.
Nàng không có quang hoàn nhân vật chính, nếu thất bại chính là chết. Điểm này nàng so với ai khác đều rõ ràng hơn cả.
Trên thế giới này, kỳ thật không có thứ gọi là quang hoàn nhân vật chính. Đó chỉ là kết quả của dục vọng trong tâm hồn nhân loại mà thôi, nhưng nay đã được rạp chiếu phim Địa Ngục biến thành sự thật.
Dù có thế nào, trong một khắc kia hắn vẫn muốn bảo vệ tốt Tích Kính, bảo vệ tốt Vũ Sóc. Đối với Diệp Tưởng, chỉ cần có thể làm cho mẹ con các nàng trở về hiện thực, cả đời Diệp Tưởng sẽ không còn bất kỳ tiếc nuối nào hết, hắn sẽ không bao giờ cầu cứu với trời xanh. Cho dù dùng tài phú lớn nhất thế giới, lực lượng không gì sánh kịp, vĩnh sinh bất tử, mĩ nữ thành đàn, hắn cũng sẽ dùg hết tất cả để trao đổi. Diệp Tưởng sẽ không bao giờ bỏ rơi 2 mẹ con nàng.
Thực ngây thơ sao?
Nhưng không 1 người nào có thể quyết định được cái gì là đúng, cái gì là sai?
Nhân vật chính cũng không phải thần. Vì sao nhất định phải khiến mọi người cúi đầu tuân theo? Vì sao nhất định phải coi nhân vật chính là tuyệt đối trên thế gian? Nhân vật chính là có thể quyết định đúng sai sao?
Không phải.
Miệng Diệp Tưởng cơ hồ đã biến mất, mắt trái cũng vụn vỡ hơn phân nửa.
“Ta chỉ muốn trở thành nhân vật chính của chính ta mà thôi!”
Một khắc cuối cùng, Diệp Tưởng la lên những lời này.
“ Đối với ta mà nói không có nhân sinh tiếc nuối!”
“Con đường ta đi là do chính ta quyết định!”
Nói xong những lời này, Diệp Tưởng triệt để tiêu thất trước mặt Long Ngạo Thiên.
Còn trong hiện thực, Diệp Tưởng trên giường cũng trở thành 1 đống đất khô vụn.
Bất quá Vũ Sóc không có lo lắng, nàng biết Diệp Tưởng vẫn còn sống.
Từ trong đống đất nhỏ kia, một bàn tay bỗng nhiên thò ra.
Tiếp đó là một cái đầu, tất cả từ từ trồi ra trong đống đất!
“Quả nhiên......” Vũ Sóc nhẹ nhàng thở ra:“Tiến vào mộng cảnh là phân thân?”
“Đương nhiên.” Diệp Tưởng nhìn trên người đầy mảnh nhỏ, nói:“Lúc này thật sự đã trải qua một giấc mộng rất rất dài a.”
Chính bởi vì đối phương là nhân vật chính cường đại, cho nên dù là Diệp Tưởng hay Hầu Tước cũng thế, đều không thể địch lại hắn. Tương lai hắn sẽ trở về, tranh đoạt bảo tọa nhân vật chính thời đại này.
Thế nhưng, vì sao ngay cả cường đại như hắn, cũng không thể gom đủ một vạn tấm vé chuộc cái chết trở về hiện thực đây?
Phim kinh dị cuối cùng đến tột cùng còn bao hàm bí mật gì? Đáng tiếc là Sa La không nói, Diệp Tưởng cũng không có biện pháp hỏi nàng.
“Ngươi muốn hù chết chúng ta rồi.” Phương Lãnh nhẹ nhàng thở ra:“Cuối cùng không có việc gì. Thực lực...... Có tăng lên không?”
“Thực đáng tiếc...... Không có.” Diệp Tưởng hơi cảm thấy tiếc nuối nói:“Biến cường không phải là chuyện dễ dàng như vậy.”
“Không hẳn đi.” Vũ Sóc lại không tin tưởng như vậy:“Ít nhất, đối với phân thân Ác Ma, khống chế càng thêm nhuẫn nhuyễn hơn so với trước kia.”
“Có lẽ vậy. Bất quá, vẫn còn chưa đủ.”
Địch nhân là Ni Đặc Lai Nhĩ, Diệp Tưởng hiện tại vẫn không đủ tư cách đối địch. Đừng nói Ni Đặc Lai Nhĩ, cho dù đối mặt với Mộc Lam, Diệp Tưởng cũng không có cửa thắng tuyệt đối.
Bất quá bên trong mộng cảnh, trôi qua thời gian vài chục năm ma luyện, Diệp Tưởng hiện xưa đâu bằng nay, trên tâm trí hắn đã trở nên vô cùng cường đại.
“Mặc kệ thế nào, ngươi ăn chút gì trước đi.”
“Ân.”
Diệp Tưởng đi xuống giường, Vũ Sóc liền nâng hắn dậy, Phương Lãnh cũng đến bên đỡ lấy hắn. Thế nhưng, trong nháy mắt khi tiếp xúc đến tay Diệp Tưởng, thân thể Phương Lãnh bỗng nhiên biến thành hư ảnh khô lâu, tiếp đó thể chất khô lâu vương tự phát động, mà tay trái Diệp Tưởng lập tức hóa thành Ác Ma chi thủ cự đại......
Cùng Ác Ma chi thủ trước kia hoàn toàn bất đồng!
Ác Ma chi thủ lớn nhỏ cũng không quá rõ rệt, thế nhưng bàn tay này hoàn toàn chỉ là 1 màu đen, đến cả hoa văn vân tay cũng không thể phân biệt, xương cốt trên người Phương Lãnh trong một cái chớp mắt hóa thành tro tàn!
Một cái chớp mắt.
Tất cả đều không đến nháy mắt.
Phương Lãnh cơ hồ bị Diệp Tưởng cứ như vậy giết chết!
Nếu không phải hắn phản ứng mau lẹ, đem một căn xương cốt dời ra ngoài, nói không chừng Phương Lãnh sẽ phải chết oan khuất trên tay chính mình!
Giờ này khắc này, Vũ Sóc kinh ngạc nhìn Diệp Tưởng.
Này cũng gọi là......
Không có biến cường sao?[ chưa xong còn tiếp......]
PS:fate/zero bên trong,saber cùng rider từng liền như thế nào vương giả từng có một đoạn biện luận, bản nhân cho rằng thật là phấn khích, này một chương nhân vật chính luận thuật, là ta suy xét như thế nào cơ cấu nhân vật chính ý tưởng, khởi điểm cho tới nay chỉ là đem nhân vật chính đắp nặn thành độc giả dục vọng tập hợp thể, đến cuối cùng ngược lại mất đi cá tính.saber cho rằng, vương hẳn là thủ hộ dân chúng mà tồn tại,rider cho rằng vương nên khiến chúng sinh cúi đầu lấy này vi tôn, phương chương hiển vương chi khí phách. Ta cho rằng,2 nhân ý tưởng đều không có thể nói sai, kỳ thật nói đến cùng này chính là một dục vọng xung đột, tầng dưới chót nhân dựa vào khát khao vương mà sinh tồn, vương lại dựa vào tầng dưới chót nhân hèn mọn mà có vẻ tôn quý. Nhân loại dục vọng xung đột không ngoài như vậy, nói đến cùng, nhân chi dục vọng, đơn giản chính là hi vọng có được so người khác càng nhiều. Chỉ thế thôi.