Ôn Vũ Phàm lại lần nữa mở cánh cửa tiệm cắt tóc ra.
Lúc này, thân thể nàng đứng trước cửa nhìn ra thế giới hắc ám bên ngoài, bắt đầu tưởng tượng.
Mộng cảnh nàng xây dựng là tiểu khu nàng đã sinh hoạt mười mấy năm. Cửa tiệm cắt tóc này cũng nằm trong tiểu khu đó. Mặc dù rời tới Bắc Kinh phiêu bạt nhiều năm, nhưng khung cảnh quen thuộc đó nàng tuyệt sẽ không quên, cho dù chỉ là 1 viên gạch, 1 thân cây hay 1 cọng cỏ.
Quá trình này tự nhiên vẫn thống khổ như trước.
Mặc kệ nàng tưởng tượng như thế nào cũng đều bị hắc ám bên ngoài nuốt hết, cái gì cũng không xuất hiện.
Cứ giằng co như vậy hơn 5 giờ đồng hồ.
Trên trán Vũ Phàm mồ hôi đã nhiễu xuống mắt, sắc mặt càng lúc càng tiều tụy, bị Hầu Tước kêu ngừng lại.
Tuyên cáo 1 lần nữa thất bại.
Cửa hiệu cắt tóc đã bắt đầu sụp đổ, nếu không tìm được biện pháp khác, 2 người nhất định sẽ bị mai táng tại nơi này. Ôn Vũ Phàm hiện tại không thể thờ ơ được nữa, thế nhưng loại chuyện này có vội cũng không được.
Cho nên, Hầu Tước giúp đỡ cùng đàm luận sự tình trước kia với Ôn Vũ Phàm, giúp nàng gia tăng ấn tượng trong ký ức.
“Bên cạnh của tiệm cắt tóc là 1 tiệm tạp hóa, cửa hàng đó đã mở được mười mấy năm, ông chủ là 1 người ngoại địa, trước kia ba ba thường xuyên kêu ta tới đó mua thuốc lá cho ba. ”
Ôn Vũ Phàm bắt đầu tự thuật lại những chuyện từng xảy ra trong quá khứ. Tiệm tạp hóa kia chính là trọng điểm, cự ly nó cách cửa hiệu cắt tóc là gần nhất. Hầu Tước yêu cầu phải hoàn toàn dựa theo sự thật để tưởng tưởng. Nhưng mỗi lần tưởng tượng đều sẽ có sai biệt, tất nhiên như vậy không hề đạt hiệu quả. Chỉ khi mỗi lần tưởng tượng đều giống nhau, ký ức khắc sâu đến 1 trình độ nhất định mới có khả năng thành công!
Tiểu khu mới chỉ là bắt đầu, còn cần tiếp tục mở rộng ra tới ngã tư đường, rồi tiếp tục ra xa hơn nữa. Một khi mộng cảnh có quy mô tương đối lớn, như vậy 2 người mới có khả năng được cứu!
“Vị lão bản kia rất là khách khí, mỗi lần ta quên cầm tiền thối hắn đều sẽ gọi ta trở lại. Lúc đó ta phi thường cảm kích hắn, bởi nếu cứ thế về nhà, mụ mụ nhất định sẽ mắng chết ta. ”
Đoạn lời này trong 3 tháng vừa rồi không biết đã lặp lại không biết bao nhiêu lần, những nơi nàng có thể nhớ nàng đều đã nói ra.
Nếu là người bình thường, nhiều nhất cũng chỉ làm đến 1 bước này thôi.
Thế nhưng Ôn Vũ Phàm không phải người thường. Lấy thiên phú tinh thần của nàng, ký ức tuyệt đối không chỉ tới trình độ đó.
Cho nên, Hầu Tước lại hỏi nàng một vấn đề không biết đã lặp lại bao nhiêu lần:“Lần đó ngươi mua thuốc lá là hãng gì, mất bao nhiêu tiền, được thối lại bao nhiêu? ”
“Yên Bài Tử??...... Thật sự không nhớ rõ...... Khi đó ta mới tám tuổi. Phụ thân rất thích hút thuốc lá Trung Hoa, thế nhưng mụ mụ thường xuyên lải nhải cho nên mỗi lần đều là mua thuốc lá tương đối rẻ tiền, tỷ như Bạch Sa, Đại Tiền Môn. Ta không xác định được lần đó mua thuốc lá loại gì. Chuyện này rất quan trọng sao?”
“Rất quan trọng. Ký ức càng rõ ràng lại càng có thể thành công xây dựng mô hình mộng cảnh.
“Bất quá...... Ta thật sự không nhớ rõ......”
“Ngươi có thể nhớ rõ. Lấy thiên phú tinh thần của ngươi, 1 khi hoàn toàn khai phá ra, ngươi ngay cả ký ức thời kỳ còn bú cũng có thể nhớ ra.”
Chín phần người trên thế giới này không có khả năng nhớ được sự tình trước hai ba tuổi, càng đừng nói lúc chỉ là em bé.
“Được rồi...... Ta lại thử xem......”
Ba tháng trôi qua, vấn đề này Hầu Tước mỗi một ngày đều hỏi một lần. Sau đó Vũ Phàm lại tiếp tục hồi ức.
Tên thuốc lá.. thuốc lá... thuốc lá....
Ký ức của con người bởi vì nhiều nhân tố chủ quan thường sẽ xuất hiện lẫn lộn và sai lầm. Có nhiều người tin tưởng hồi ức chính xác không cần nghi ngờ, nhưng sau này đều bị chứng minh là căn bản không đúng. Ôn Vũ Phàm cảm giác, phụ thân hẳn là kêu mình mua thuốc Bạch Sa, thế nhưng trong trí nhớ tiệm tạp hoá tựa hồ hay bán ra Yên Trung Đại. Về phần giá tiền lại càng không nhớ rõ. Tuy phụ thân ngày càng hung dữ, thế nhưng sau khi Ôn Vũ Phàm học trung học liền không sai nàng đi mua thuốc lá nữa. Mà bình thường Ôn Vũ Phàm cũng không hút thuốc, tự nhiên không quan tâm tới giá tiền các loại thuốc lá.
Thế nhưng hôm nay, thời điểm khi nàng nhớ lại, cảnh tượng cũ lại lần nữa xuất hiện trong đầu
Nàng...... Cầm tiền phụ thân đưa cho......
Đến tiệm tạp hoá......
Sau đó...... Lão bản đưa cho nàng thuốc lá......
Không phải Bạch Sa, cũng không phải Đại Tiền Môn, mà là......
Hồng Song Hỉ!
Nàng kinh ngạc phát hiện, ký ức này lại trở nên rõ ràng như thế. Giống như mới là chuyện xảy ra ngày hôm qua thôi vậy!
“Đó là một bao Hồng Song Hỉ hộp cứng, giá là 8 nguyên. Lúc ấy ta đưa 20 nguyên, vì phụ thân nói hỏi xem có những loại nào, có Hồng Song Hỉ thì mua Hồng Song Hỉ. Khi đó ta nhận lấy cư nhiên quên nhận tiền thối, chạy được 1 đoạn đường thì lão bản gọi lại......”
“Tiểu cô nương, tiền thối của ngươi!”
Bỗng nhiên đúng lúc này, từ không gian hắc ám bên ngoài cửa hiệu cắt tóc truyền tới tiếng kêu to!
Giờ khắc này, hai người song song đem tầm mắt ném về phía ngoài cửa tiệm cắt tóc!
Nhưng bên ngoài vẫn như trước là 1 mảnh tối đen......
Ôn Vũ Phàm hoảng sợ, thanh âm vừa rồi đích xác là của lão bản kia!
Thật sự thành công!
Mặc dù mới là giả thiết nhưng thật sự nghiệm chứng thành công vẫn khiến Hầu Tước sinh ra một loại cảm giác không chân thật. Hắn lần đầu vứt bỏ lý tính, thuần túy ôm cảm tính mưu cầu sinh tồn, cư nhiên lại có thể thành công.
Thật sự là do quang hoàn nhân vật chính? Hay là...... ý trí kiên định của Ôn Vũ Phàm?
Lý tính, còn có cảm tính đều là điều kiện quan trọng để đạt tới thành công.
Lúc này Ôn Vũ Phàm cũng nhìn bên ngoài, nói:“Này...... Này thật đúng là có thể làm được giống như phim kinh dị vậy...... Ta nghĩ tới điều gì cư nhiên có thể xuất hiện trong thế giới mộng...”
Tiếp theo nàng không hề lãng phí thời gian, hồi ức lại những chuyện lúc trước đã xảy ra.
“Ngươi cũng thật là, ngay cả tiền thối cũng quên cầm.” Lão bản đem 12 nguyên còn thừa đưa cho nàng, nói:“Hoặc là ngươi để tiền ở chỗ ta, lần sau tới mua miễn trả tiền?”
“Không được...... Mẹ sẽ mắng ta!”
Sau khi nhận lại tiền thối, Ôn Vũ Phàm liền vội vàng chạy trở về, ngay cả 1 câu cảm ơn cũng không nói. Hiện tại nghĩ lại, lúc đó bản thân thật sự chưa hiểu cách làm người.
“Lão bản...... Cám ơn ngươi!”
Cách thời không, trong thế giới mộng cảnh, Vũ Phàm đối với hắc ám trước mắt nói ra những lời này!
Thế nhưng, hắc ám không có gì biến hóa.
Chẳng lẽ...... Trước mắt mới chỉ có thanh âm hiện ra?
Bất quá dù có thế nào, điều này cũng khiến Ôn Vũ Phàm cảm thấy lên tinh thần rất nhiều.
“Ta có thể làm được. Hầu Tước, ta nhất định có thể làm được!” Ôn Vũ Phàm hưng phấn chạy đến trước mặt, kéo cánh tay còn chưa biến thành trong suốt của hắn, nói:“Chúng ta có thể sống sót, chúng ta nhất định có thể sống sót!”
Nói đến đây, trong mắt nàng đã lóng lánh ánh lệ. Chung quy ba tháng này, chính bản thân nàng cũng phải thừa nhận uy hiếp tử vong rất lớn. Hiện tại rốt cuộc nhìn thấy 1 tia sinh cơ, nàng không kiềm chế nổi, rơi nước mắt!
Thật lâu sau, nàng mới cảm giác có chút không ổn, vội vàng thả cánh tay Hầu Tước, xấu hổ nói:“Xin lỗi...... Ta chỉ là hơi hưng phấn......”
“Đừng nên cao hứng quá sớm.” Hầu Tước vào lúc này không quên gõ cho nàng 1 cái:“Cửa hiệu cắt tóc này bị vỡ lúc nào không thể biết trước được. Muốn chúc mừng thì chờ khi chúng ta rời khỏi đây trở về rạp chiếu phim, ngươi muốn làm cái gì ta cũng đồng ý..”
Tiếp đó......
Lại thêm vài giờ đồng hồ uổng phí công phu
Thanh âm vừa rồi giống như phù dung sớm nở tối tàn.
“Có nên hay không...... lại 1 lần nữa ôn chuyện quá khứ của ta?” Ôn Vũ Phàm cảm giác cứ tiếp tục như vậy không được, biện pháp vừa rồi nếu có hiệu quả, vậy nên thử lại 1 lần nữa.
“Có thể. Ngươi nói đi.”
“Ân...... Ta...... mẹ ta là 1 người thích khoe khoang. Rõ ràng là hàng chợ nhưng gặp người liền nói là vòng cổ cao cấp. Lúc nào cũng so bì với những người trong tiểu khu, không chỉ châu báu, đôi khi là quần áo, trang sức, đôi khi là sủng vật, đôi khi là thành tích của hài tử. Ta nhớ có 1 lần bà mang ta ra ngoài, gặp 1 vị thái thái ở đối diện. Một lần đó nàng chửi bới rất hung dữ, ta khi đó mới 8 tuổi, căn bản không hiểu hai người đó cãi nhau cái gì, sau này ta nhớ lại, đại khái cho rằng mụ mụ cùng người ta hẳn so bì cái gì đó...”
“Có thể nhớ được không?”
“Ta thử một lần......”
Nàng lần nữa tập trung cao độ......
Ngày thứ hai, nàng thành công nhớ lại tiền nhân hậu quả. Lúc ấy, vị thái thái kia vì ghét mụ mụ cho nên vu hãm mụ mụ bên ngoài làm gái bao, khiến cho mụ mụ giận dữ chửi bới, kết quả bởi vì nguyên nhân này làm cha mẹ sau đó cãi nhau 1 trận, cuối cùng mới xem như kết thúc hết thảy. Bất quá mẫu thân vì thế cũng biết được bản thân đã làm sai, một hai tháng sau không còn dám điên cuồng mua sắm nữa.
Bắt đầu hồi ức lại... có rất nhiều chuyện liên quan tới cha mẹ.
Vũ Phàm phát hiện, nàng trước kia dường như rất ít khi nghiêm túc nhớ lại những chuyện này. Thế nhưng hiện tại càng hồi ức, lại càng nhớ cha mẹ.
“Ngày đó...... Trong tiểu khu tổ chức 1 buổi văn nghệ nghỉ hè hóng mát, mụ mụ mang ta đi xem. Kết quả bản thân mụ mụ cũng lên sân khấu biểu diễn 1 lần, nàng hát 1 bài của Đặng Lệ Quân......”
Nói tới đây, thanh âm của Vũ Phàm dừng lại.
Nàng có thể nhớ rõ ràng tiếng ca lúc đó của mẫu thân...... giai điệu kia dường như đang vang lên bên tai nàng vào giờ phút này.
Không nghĩ tới, mụ mụ hát cũng rất dễ nghe.
Thế nhưng bình thường rất ít khi được nghe mụ mụ hát.
Nghe phụ thân nói, thời trẻ mẫu thân từng có ý nghĩ làm ca sĩ, thế nhưng sau này thất bại. Bởi vì gia cảnh không tốt lắm, cũng không có được đi học ca hát, lại thêm bằng cấp bình thường, mọi người trong nhà quyết định gả đi sớm. Bởi vì nguyên nhân này mụ mụ vẫn cảm giác nhân sinh bản thân không thể vươn lên được nữa, cho nên đem hết thảy ký thác vào gia đình.
Nàng...... Thật sự không thể nào hảo hảo hiểu được mẫu thân.
Lúc này, nàng nhìn về phía bóng đêm bên ngoài......
Đi ra ngoài......
Nhất định phải đi ra ngoài......
“Ta từ sớm vẫn luôn không thích mẹ bằng ba ba. Nhưng tính cách ba ba sau này cũng trở nên không xong. Khi đó kinh tế trong nhà chúng ta tương đối túng quẫn, phụ thân cảm giác không ngẩng đầu lên nổi trước mặt mụ mụ. Mụ mụ sau khi buông tay với ca hát, đem hết thảy ký thác lên người phụ thân. Có lẽ bà cảm giác không thể thực hiện được giấc mộng của chính mình thì ít nhất cũng có thể sinh hoạt trong gia cảnh giàu có, thường xuyên được mặc quần áo xinh đẹp, đeo trang sức đắt tiền.”
“Nhớ lại những chuyện trước đây...... Ta thế mà có rất nhiều chuyện căn bản chẳng có chút ấn tượng nào. Ta quyết định tới bắc kinh, ba ba kỳ thật không nỡ. Ngày đó, ông cùng mụ mụ nói chuyện rất lâu. Ta khi đó còn đang nửa tỉnh nửa mơ, chỉ hơi nghe được 1 vài câu. Ba ba nói...... Ta đi như vậy, ông cảm thấy rất khổ sở. Mụ mụ còn đang giúp ta sửa sang lại quần áo, còn nói ta làm người rất ngốc nghếch, đến lúc đó còn phải gọi điện thoại dặn dò ta... ”
Nói đến đây, Vũ Phàm bắt đầu nức nở.
“Ta không nên đi...... Ta thật sự không nên đi......”
Hầu Tước nhìn Vũ Phàm biểu lộ ra tình cảm chân thành, nghĩ đến chính mình, vì cướp lấy tước vị Hầu Tước hiện tại, tự tay sát hại người thân. Những thứ bình thường đối với người bình phàm thì với hắn mà nói, lại là thứ xa xỉ.
Lúc này......
Vách tường lại lần nữa xuất hiện vết rạn nứt!
Cửa hiệu cắt tóc đang bắt đầu tan rã![ chưa xong còn tiếp......]