“Đây là...... Nơi nào?”
Nơi này là bên trong 1 hạp cốc đen tối. Giờ phút này trên mặt đất, từng vũng máu đọng kết hợp với xác chết thối rữa đang động đậy rên rỉ.
Diệp Tưởng đứng giữa trung tâm của vô số xác chết.
“Ngươi đến rồi. Diệp Tưởng tiên sinh.”
Tầm mắt của Diệp Tưởng lập tức tập trung lên người 1 nam tử mặc hắc y.
“Tự giới thiệu một chút.” Hắc y nam tử hành lễ theo đúng chuẩn 1 quý tộc Trung cổ:“Tên của ta là Dante. Nhưng vì duyên cớ nào đó, xin thứ cho ta không thể nói ra tục danh của gia tộc.”
“Ta đại khái đoán được phụ thân ngươi là ai.” Diệp Tưởng tuyệt đối không hề cảm thấy ngoài ý muốn:“Bất quá ngươi đã không muốn nói, ta sẽ không hỏi.”
“Phải không? Rất tốt. Ngươi rất hiểu tiến thối.”
Diệp Tưởng tiếp tục nói:“Khế ước ta đã ký. Như vậy, nói cho ta biết phương pháp. Nơi này là...... mộng của ngươi?”
“Xác thực mà nói là mộng của mẫu thân. Ta kế thừa thiên phú tinh thần không gì sánh kịp của nàng, cho nên từ sớm trước kia ta đã cùng mẫu thân cộng hưởng thế giới này.”
Diệp Tưởng tự nhiên đã biết, Dante là nhi tử của Vũ Phàm.
“Ngươi thực sự rất yêu mẫn thân mình.”
“Mẫu thân đối với ta mà nói chính là hết thảy.” Dante nói ra điều này không chút ngại ngùng:“Ngươi cho rằng là luyến mẫu tình kết (bệnh yêu ma ma) cũng không sao. Ta sở dĩ làm hết thảy điều này, hoàn toàn là vì cung cấp cho mẫu thân sự đảm bảo về sinh tồn. Ta không thể dừng lại ở nơi này trong thời gian dài.”
Nói tới đây, hắn thoáng cười nhẹ:“Hơn nữa...... Theo ta được biết. Mẫu thân hẳn là mối tình đầu của ngươi. Diệp Tưởng tiên sinh.”
Diệp Tưởng sớm đã buông bỏ đoạn tình cảm này. Nay nghe Dante nói đến, trong lòng cũng không có bao nhiêu gợn sóng.
“Được, hiện tại ta cũng không nhiều lời nữa.”
Tiếp theo, tiếng kêu rên của lũ xác chết kia vang lên càng to hơn, 1 trận pháp đỏ như máu xuất hiện dưới chân Dante.
“Muốn khôi phục lại lực lượng ngày xưa cho ngươi, phải khiến ngươi 1 lần nữa thôn phệ 1 ác ma địa vị cao giai giống như trong [ Ác Ma tiêu bản ]. Ta sẽ giúp ngươi triệu hồi 1 ác ma từ sâu trong địa ngục để ngươi thôn phệ. Một lần này sẽ khiến thực lực của ngươi cao hơn 1 bước. Mà ngươi, hãy dùng lực lượng này bảo vệ tốt mẫu thân của ta.”
“Mẫu thân ngươi đối với ta mà nói cũng là đồng bạn rất quan trọng. Cho dù không có khế ước này, ta cũng sẽ đem hết khả năng bảo vệ nàng.”
“Ta là ‘Ác Ma’, so với lời nói phun ra từ miệng con người lại càng thêm tin tưởng lực ước thúc của khế ước hơn.”
Vô số xác chết kia vẫn như trước kêu rên thảm thiết.
Diệp Tưởng nhìn những thi thể đó nói:“Bọn họ...... Không phải là mộng huyễn hóa ra, mà chân chính là 1 sinh mệnh?”
“Hiện tại đã không phải nữa.”
“Là ngươi giết bọn họ sao?”
“Chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?” Dante đối với điểm này không hề lộ ra chút cảm giác tội ác nào:“Ta nghĩ bản thân đã nói qua rồi, ta là ‘Ác Ma’.”
“Ngươi cư nhiên muốn cường hóa ta, một Thợ săn Ác Ma?”
“Ta cũng đã nói, mẫu thân đối với ta là người quan trọng nhất. Có thể khiến nàng tiếp tục sinh tồn, điều gì ta cũng đồng ý làm.”
Diệp Tưởng nhìn không thấu Dante. Người đó cho hắn 1 cảm giác hoàn toàn khác với An Nguyệt Hình. Đồng dạng là Ác Ma, An Nguyệt Hình hoàn toàn lãnh huyết đối với bất cứ người nào, không hề tồn tại luyến ái, yêu thương. Thế nhưng Dante lại không như thế. Hắn vì mẫu thân mà có thể trả giá hết thảy, nhưng đồng thời hắn cũng là người phi thường tàn nhẫn.
Dante nhìn thấy gương mặt mê võng của Diệp Tưởng nói:“Ta biết ngươi hiện tại đang đầy 1 bụng nghi vấn. Ta có thể nói cho ngươi biết, chỉ một chút...... Ta, là vì ngươi mà sinh ra. Bởi vì ngươi cải biến lịch sử nguyên bản, khiến vận mệnh mẫu thân nguyên bản chết đi có thể nghịch chuyển, cho nên ta mới có thể sinh ra trên thế giới này. Tính theo góc độ này, ta còn phải cảm ta ngươi, Diệp Tưởng tiên sinh.”
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt khiến vô số thiếu nữ điên cuồng kia phóng ra 1tia khí thế khiến người ta cảm giác băng lãnh, tà ác, hít thở không thông!
“Bất quá...... Ta là ‘Ác Ma’. Ta chỉ ghi khắc ‘Cừu hận’ mà không hồi báo ‘Ân tình’. Cho nên, nếu ngươi không bảo vệ tốt sinh mệnh của mẫu thân, như vậy, ta nhất định sẽ giết ngươi. Bao gồm cả nữ nhi của ngươi ta cũng không bỏ qua.”
Lời nói tràn ngập cảm giác lạnh lẽo khiến Diệp Tưởng cảm thấy giống như tùy thời sẽ bị thôn phệ. Những từ ngữ uy hiếp trong lời nói khiến trong lòng hắn căng thẳng!
“Ngươi nói...... Cái gì?”
“Tích Kính...... Ngươi muốn làm gì nó?”
“Đừng khẩn trương như vậy.” Vẻ tà ác trong mắt Dante biến mất:“Ta vừa rồi nói chỉ là giả thiết mà thôi. Nếu ngươi có thể thực hiện khế ước, ta tự nhiên sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì, kể cả với nữ nhi của ngươi.”
Đúng lúc này, từ giữa trận pháp màu đỏ kia, khí tức ác ma dâng lên tràn ngập.
“Yên tâm đi. Làm ‘Ác Ma’, ta biết rõ làm như thế nào mới khiến ngươi có thể dung hợp thành công với ác ma biến thành Thợ săn Ác Ma. Quá trình này rất đơn giản, chờ khi ngươi tỉnh lại, tất cả sẽ kết thúc.”
Sau đó, Diệp Tưởng nhìn thấy 1 hắc động cự đại sinh ra dưới chân mình!
Không biết trôi qua bao lâu, hắn rốt cục tỉnh dậy!
Giờ phút này, bên ngoài là một mảnh đêm tối. Thời gian đang là rạng sáng 3h.
Cả người hắn đầy mồ hôi lạnh.
Diệp Tưởng nhìn chằm chằm vào hai tay.
Nhưng hắn không cảm giác rằng mình đã có được lực lượng.
Bất quá, song phương ký kết khế ước. Thông qua kịch bản ký kết khế ước sẽ có hiệu lực cưỡng chế, không thể làm trái. Điểm này Diệp Tưởng phi thường rõ ràng.
Như vậy, hắn hiện tại đã biến thành bộ dáng gì đây? Vũ khí Ác Ma khẳng định không phải là Dạ Huyết, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu. Ngày xưa không có phân thân ác ma, sau khi dung hợp với quang hoàn nhân vật chính mới bắt đầu tiến thêm 1 bước tiếp cận “Dạ Vương”.
Bất quá, hết thảy điều này không quan trọng. Quan trọng là......
Hắn đã có năng lực để bảo vệ Vũ Sóc cùng Tích Kính!
Tôn gia.
Vũ Sóc và Tích Kính đang nằm trên giường.
“Hôm nay thật sự rất vui vẻ...... Mụ mụ.”
“Những lời này con đã nói rất nhiều lần rồi.” Vũ Sóc cười cười, dùng tay vuốt vuốt mép tóc của Tích Kính, đối với nữ nhi này, nàng đã sinh ra 1 tình cảm rất sâu đậm.
Tâm tình làm mẫu thân tự nhiên nàng cũng cảm nhận được.
“Giấc mơ từ nhỏ đến lớn của con chính là có thể giống như bao đứa trẻ khác, có thể cùng phụ thân, mẫu thân đi chơi...... Mỗi một năm tới ngày lễ phụ thân, với con mà nói chính là ngày không vui vẻ nhất.”
“Như vậy...... Tích Kính con thực sự rất thích ba ba sao?”
“Ân, rất thích! Thích nhất so với bất luận người nào trên thế giới này!”
“Vậy mụ mụ thì sao?” khi Vũ Sóc hỏi ra những lời này bỗng cảm thấy thật quái dị.
“Cũng rất thích! Con nói... đừng hỏi con vấn đề ‘Ba ba cùng mụ mụ con thích ai hơn’ ah!”
“Sẽ không.” Vũ Sóc yêu thương vuốt ve mặt Tích Kính “Cho tới nay...... con đã chịu khổ rồi.”
Tiếp đó, nàng gắt gao ôm chặt Tích Kính, cảm thụ được hơi ấm của nàng trong lòng.
Cũng giống như Diệp Tưởng, trong nội tâm Vũ Sóc phát lời thề, nàng sẽ không tiếc hết thảy phải bảo vệ tốt nữ nhi, nhất định có thể khiến nó hạnh phúc.
Đây là tâm tình của người làm cha làm mẹ. Đặc biệt đối với người mẹ mà nói, vì hài tử mà hy sinh tính mạng, đều không đáng kể chút nào. Không có cha mẹ nào lại không thể hội được loại tâm tình này. Nhưng Vũ Sóc hiện tại kỳ thật nghiêm khắc mà nói, còn chưa từng sinh con, thế nhưng nàng vẫn có thể lý giải sâu sắc loại cảm tình này.
Hơn nữa, tại ngày hôm nay, Vũ Sóc phát hiện, nàng so với bình thường càng thêm nhớ cha mẹ trong thế giới hiện thực. Nàng đã mất tích nhiều năm như vậy, cha mẹ thống khổ bi thương thế nào nàng không dám tưởng tượng.
Nhất định phải trở về...... Mang theo Diệp Tưởng, còn có Tích Kính, trở về gặp cha mẹ!
Bầu trời trước bình minh lại càng thêm đen tối.
Diệp Tưởng một mình một người đi lại trên phố.
Lúc này, trên đường cái cơ hồ không có bao nhiêu người và xe cộ. Mà thời đại này cũng không có camera lắp ở mọi nơi.
Đi đến một ngõ nhỏ phi thường hoang vu, Diệp Tưởng nhìn lên thiên không hắc ám, nhắm hai mắt lại.
Thời điểm lần nữa hắn mở mắt ra
Hai đồng tử liền biến thành 2 cây thánh giá ngược!
Huyết tinh xiềng xích bao trùm trên cánh tay hắn.
Mà vũ khí Ác Ma mới cũng xuất hiện ở trên tay phải của hắn.
Không còn là Dạ Huyết.
Mà đổi thành......
Một cây trường cung!
Diệp Tưởng nhìn cây trường cung này, sau đó bắt đầu kéo dây cung.
Trong nhắt mắt kéo dây cung ra, theo tâm ý của hắn, phía trên liền xuất hiện 1 mũi tên phá ma!
Nó tản ra sát ý đủ để ngưng thành thực chất! [ chưa xong còn tiếp......]