Từ thang máy đến cánh cửa kia bất quá chỉ có mấy chục mét.
Nhưng khoảng cách này lại giống như ranh giới giữa sinh và tử.
Tất cả mọi người nhớ lại kịch tình trong kịch bản.
Ở trong kịch bản, chỉ có 1 mình Kim Thư Đông phát hiện ra vấn đề trong gương, nhưng hắn vẫn cố gắng trấn định tinh thần, muốn tìm ra chân tướng. Sau khi bước ra khỏi thang máy, hắn cùng đám người Di Hoa, Di Tinh, Tích Kính bước về phía cánh cửa kia.
Giờ phút này, mọi người đều diễn theo nội dung kịch bản.
Mà Lý Mẫn Hà được mọi người bao vây vào giữa. Dựa theo nội dung kịch bản, sinh mệnh của Lý Mẫn Hà đang tiến vào thời gian đếm ngược.
Bước chân của mọi người không nhanh không chậm, nhưng lúc này ai nấy đều cẩn thẩn quan sát 4 phía, ánh mắt giống như liệp ưng săm soi tới từng chi tiết nhỏ nhất. Có thể nói, đội hình xa hoa gồm nhiều ảnh đế như thế, cho dù có rơi vào quỷ triều cũng có xác xuất sinh tồn rất lớn.
Thế nhưng...... ở trong phim kinh dị, thứ so với quỷ triều còn đáng sợ hơn, có không ít!
[phòng học dị độ] là bộ phim tiến hành đánh giá bài bố vị trí dự khuyết nhân vật chính, nó có độ khó gần bằng bộ phim kinh dị cuối cùng! Mà bộ phim kinh dị cuối cùng chính là phim kinh dị khó giải tại rạp chiếu phim linh độ!
Thời điểm khi cách cánh cửa không tới 5 mét nữa, Mộc Lam nắm chặt hai tay, ác ma chi nhãn của hắn đã xuyên thủng cánh cửa trước mắt triệt để xem xét không gian bên trong!
Cánh cửa này chỉ là 1 cánh cửa cực kỳ bình thường, nhưng so sánh với Địa Ngục chi môn chân chính, còn càng thêm đáng sợ!
Diệp Tưởng diễn nguyên theo kịch bản, đi ở phía trước, đưa tay lên gõ cửa.
“Tôn tiên sinh? Tôn tiên sinh?”
Trong nhà không có bất cứ động tĩnh nào
“Chẳng lẽ không có ai ở nhà?” Mẫn Hà một bên nói.
“Sẽ không đâu.” Diệp Tưởng lại nói:“Vào thứ 6 Tôn tiên sinh bình thường đều không ở cửa tiệm, mà để người khác trông giùm.”
Vì vậy, mọi người lần nữa nhìn về phía cánh cửa kia, ánh mắt càng thêm sâu xa ý vị.
Tiếp theo, Diệp Tưởng lại gõ một chút nữa, nhưng một lần này......
Cánh cửa lại nhẹ nhàng rộng mở.
“Cửa...... Không khóa sao?”
Tới đây, kịch tình vẫn diễn ra hoàn toàn nhất trí với kịch bản.
Diệp Tưởng vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong nháy mắt cánh cửa bị đẩy ra, Diệp Tưởng đã chuẩn bị tốt tùy thời triệu hoán La Hầu cung, Hầu Tước cũng dùng tử linh pháp thuật để dò xét, ma quỷ giáp hài của Mộc Lam đã sẵn sàng khoác lên người, Tư Mã Đông Hài cũng trong chớp mắt có thể phóng ra hàng chục vạn con kiến thi ma!
Thế nhưng...... chuyện gì cũng không có phát sinh.
Hết thảy, hoàn toàn nhất trí với kịch bản.
Cánh cửa bị đẩy ra, bên trong là 1 phòng khách cực kỳ bình thường tới không thể bình thường hơn.
“Tôn tiên sinh? Tôn tiên sinh? Ngươi ở đâu?”
Diệp Tưởng đứng ở cửa hô 1 tiếng, nhưng không có tiếng đáp trả.
“Vào xem!” Lúc này, Tích Kính không chút do dự bước vào bên trong!
Hành vi hiện tại của Tích Kính cũng giống trong kịch bản miêu tả.
“Tự tiện vào nhà người khác như vậy, không tốt lắm đâu!”
Người phía sau tuy nói như vậy, nhưng Tích Kính đã đi vào, bọn hắn cũng chỉ có thể đi theo.
Trong đám người ở đây không hề thiếu ảnh đế. Cho dù là đầm rồng hang hổ cũng phải xông vào 1 lần. Muốn sinh tồn bên trong rạp chiếu phim, chủ động xông vào nguy hiểm là điều cần thiết, đây là phương pháp kiếm vé chuộc cái chết, bằng không bổ cấp không theo kịp tiêu hao, ngươi có mạnh mẽ hơn nữa, không có vé chuộc cái chết cũng không có đất dụng võ.
Bên trong phòng, không hề có thứ gì đặc biệt.
Bỗng nhiên lúc này Diệp Tưởng nhớ lại, tình huống lúc trước khi tới nhà Kỷ Nhất Chu trong bộ điện ảnh [ Ác Ma tiêu bản ]. Chỉ là, tình huống lúc này so ra còn muốn quỷ dị hơn.
“Ân?”
Diệp Tưởng giả bộ giống như phát hiện cái gì đó không bình thường, ánh mắt nhìn về hướng phòng bếp.
“Kỳ quái?”
Hiện tại là ban ngày, hơn nữa trong bếp cũng có 1 cái cửa sổ, lấy ánh sáng rất tốt, nhưng vì sao trong phòng bếp lại bật đèn!
Diệp Tưởng đi vào phòng bếp.
Tiếp đó hắn liền nhìn thấy trên mặt đất 1 cốc nước nằm lăn lốc. Mà ở bên cạnh bếp có 1 bình nước nóng, thế nhưng nắp bình đã bị mở ra, hơn nữa nước bên trong đã nguội lạnh.
Hết thảy điều này khắc họa nên 1 tình huống.
Người trong nhà này xuống bếp muốn lấy nước ấm, nhưng gặp phải chuyện gì đó làm cốc nước rơi xuống đất, nhưng ngươi rót nước.. đi nơi nào rồi?
Cái này tự nhiên trở thành 1 vấn đề vi diệu.
Diệp Tưởng cúi đầu nhìn cốc nước kia.
Hai tay hắn nắm lại thật chặt.
Nước trong cốc đổ ra hẳn đã khô. Tuy hiện tại là mùa đông, nhưng dù sao đây cũng là bên trong nhà. Mà từ việc cốc nước không bị vỡ, có thể suy đoán...
Chỉ sợ, người đổ nước, chính là cầm theo cái cốc mà ngã xuống đất.
Mà người này...... sau đó liền biến mất.
Người này là ai? Là Tôn Trọng Phong sao? Kịch bản không đưa ra đáp án. Bất quá đối với Diệp Tưởng lúc này mà nói đã không còn quan trọng.
Hắn ngồi xuống từ từ cầm lấy cái cốc kia.
“Thực kì quái......”
Lúc này, đa số mọi người đều đã tập trung vào trong bếp.
“Phải, rất kỳ quái.” Hầu Tước cũng nói ra lời kịch của hắn:“Hiện tại đang là ban ngày nhưng lại bật đèn.”
Bên ngoài cửa sổ, một mảnh trời đông giá rét làm mọi thứ đều tĩnh mịch.
Diệp Tưởng nắm chặt cốc nước kia, tình huống trước mắt vẫn còn chưa đi lệch so với miêu tả trong kịch bản, chẳng lẽ tình tiết cứ như thế mà tiếp tục phát triển sao?
Mà lúc này, Diệp Tưởng nhìn mọi người ở đây, yên lặng không nói.
“Đi xem phòng khác.”
Một khi đã như vậy, tạm thời vẫn nên dựa theo kịch bản mà diễn, không cần tự tiện làm ra thay đổi. Làm như thế tuy bị động nhưng ít nhiều vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế. Đợi tới lúc kịch bản có sai lệch sẽ tự động điều chỉnh.
Đây là suy tính trước mắt của Diệp Tưởng.
Bên cạnh phòng bếp chính là phòng ngủ. Ở bên trong phòng ngủ có 1 chiếc giường đôi, mà trên giường, chăn chiếu tán loạn, dưới giường còn có 1 đôi dép lê.
“Thoạt nhìn dường như có tình huống gì đó xảy ra.” Vũ Sóc lộ ra một biểu tình trầm ngâm, nói.
Tích Kính tới gần Vũ Sóc, bảo hộ mẫu thân. Về phần phụ thân, nàng đối với thực lực của hắn rất tin tưởng.
Diệp Tưởng đi đến trước giường, đưa tay thò ra cầm lấy cái chăn, chậm rãi nâng lên!
Tất cả người ở đây đều trở nên khẩn trương!
Cuối cùng...... Hoàn hảo. Cũng giống như trong kịch bản, chăn bị xốc lên, bên trong không có gì hết.
“Chúng ta...... rời khỏi đây trước đã.”
Tiếp theo... chính là tình tiết mấu chốt.
Ở trong kịch bản, một đoạn kịch tình này là như vậy. Thời điểm đám người Kim Thư Đông ra khỏi phòng, mà người cuối cùng rời đi chính là Thẩm Đình Thanh. Mà Thẩm Đình Thanh tại lúc gần bước ra khỏi cửa thì cánh cửa lại quỷ dị tự động đóng chặt!
Sau đó nàng quay đầu nhìn lại, sẽ nhìn thấy bên trong chiếc chăn bị xốc lên xuất hiện 1 thi thể trắng bệch! Mà đôi mắt của khối thi thể đó đột nhiên bật mở!
Kết quả...... Tự nhiên không cần nhiều lời, Thẩm Đình Thanh trong nguyên kịch bản chính là cứ thế chết đi. Trong kịch bản Thẩm Đình Thanh không phải là ác ma ký chủ gì cả, chỉ đơn giản là 1 nữ sinh bình thường, tự nhiên không có lý do gì có thể sống sót.
Nhưng bọn hắn tất nhiên không có khả năng diễn như vậy.