Vừa rồi đó là cái gì?
Sương mù vẫn như trước phiêu tán. Trên núi Rakmal hết thảy tựa hồ đều như bình thường.
Thế nhưng, Vũ Sóc lại có một loại dự cảm không may mãnh liệt.
Tay nàng chống lên vách tường. Giờ khắc này, một cảm giác tối tăm tràn ngập cõi lòng.
Đây là cái gì, một loại trực giác sao?
Cảm tình giữa Diệp Tưởng và Vũ Sóc không có bao nhiêu phong hoa tuyết nguyệt hay là lãng mạn. Trong thế giới địa ngục này, lãng mạn và nhu tình là quá mức xa xỉ, con người càng nhiều hơn là giải phóng thú tính và dục vọng.
Đối với bọn họ... nhiều hơn chính là loại tình cảm đồng cam cộng khổ, cùng chung con thuyền. Vũ Sóc hiểu rõ, tình cảm giữa hai người thăng hoa, nguyên nhân rất rõ ràng là do Tịch Kính.
Với Diệp Tưởng và Vũ Sóc, Tịch Kính là nguyên nhân lớn nhất để bọn hắn sinh tồn đến hôm nay.
Nghĩ đến đây, nàng đẩy cánh cửa đại sảnh bán đấu giá ra.
Trong đại sảnh, lúc này có Vũ Phàm, còn có nữ nhi Tịch Kính đang ngồi.
Khi nhìn thấy Tịch Kính bình an vô sự, khiến trong lòng Vũ Sóc ân tâm không ít. Dù có thế nào, chỉ cần nữ nhi cùng Diệp Tưởng không có việc gì như vậy đã đủ rồi.
Chỉ cần được như thế, nàng sẽ không cầu bất cứ sự tình xa xôi nào nữa, tuyệt đối không......
Lúc trước, thời điểm sinh hạ Tịch Kính, trong lòng Vũ Sóc tràn ngập một loại cảm giác đau lòng. Nàng thậm chí không biết, bản thân được sinh ra trong thế giới địa ngục có phải quá mức tàn khốc hay không? Nàng vừa sinh ra, trên lưng đã đeo số mệnh khốc liệt bậc này.
Khi đó, nàng đã nói với Diệp Tưởng một câu.
Cho đến này, nàng vẫn chưa từng hối hận khi nói câu nói kia.
“Diệp Tưởng. Từ nay về sau, vô luận là ngươi hay là ta,đều phải vì hài tử này mà sống. Hài tử này là ý nghĩa sống sót duy nhất của chúng ta tại thế giới địa ngục này.”
Vũ Sóc đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý. Con người chung quy đều có cực hạn, thật sự có thể bước vào cánh cửa thiên quốc sao?
Tử vong...... Nàng đã nhìn thấu, thế nhưng hài tử này là do nàng dực dụng sinh ra. Nàng nhớ tới trong điện ảnh, nữ nhi Tích Kính chết đi trong lòng nàng.
“Đáp ứng ta, Diệp Tưởng. Đem toàn lực bảo vệ nữ nhi của chúng ta, khiến nàng tương lai có thể tiến vào Thiên Quốc chi môn! Vì nguyên nhân này, chúng ta tùy thời đều có thể sẽ chết, cho nên...... Ngươi ở trước mặt ta thề đi......”
“Thề như thế nào đây?” Khi đó, Diệp Tưởng đã ý thức được cái gì.
“Hài tử này, so sánh với sinh mệnh của ta và ngươi quan trọng hơn. Cho nên, ngươi phải đem sinh mệnh của nó đặt trên cả tánh mạng của ta. Biết không, Diệp Tưởng? Ta có thể vì đứa nhỏ này mà chết!”
Trong điện ảnh, luôn sẽ có một loại nguy cục không thể tưởng tượng nổi. hơn nữa, nói không chừng lúc nào đó sẽ xuất hiện, bọn hắn lúc đó phải sắm vai nhân vật đối lập với nữ nhi. Nếu là như thế, Vũ Sóc cam nguyện vì nữ nhi mà hy sinh.
“Phanh”!
Một viên đạn bắn ra từ họng súng của Diệp Tưởng.
Lúc này trong đầu hắn đang nhớ lại ước định với Vũ Sóc.
Vũ Sóc muốn hắn thề, vì Tịch Kính có thể hy sinh hết thảy.
Trong thế giới địa ngục tàn khốc này, tình mẫu ái của Vũ Sóc khiến Diệp Tưởng cảm thấy chấn động.
Đối với Diệp Tưởng mà nói, nếu Vũ Phàm là mối tình đầu hắn từng trao hết tình cảm, như vậy đối với Vũ Sóc, lại giống như hồng nhan hoạn nạn có nhau. Sau khi bọn họ sinh ra nữ nhi, hắn cũng đã quyết định, sẽ vì mẹ con các nàng mà trả giá.
Hắn không hề yêu cầu xa vời gì, chỉ hy vọng bảo hộ gia đình.
Tương lai...... Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm...... Thẳng đến khi tóc mai đã bạc, có thể nhìn thấy nữ nhi trưởng thành, kết hôn sinh con. Chỉ là một nguyện vọng phổ thông như vậy mà thôi.
Sống, chỉ là một sự tình đơn giản như thế.
Nhưng, mê say lại khiến người ta không thể tự kiềm chế.
Đơn giản, sinh hoạt bình thường mới là hạnh phúc lớn nhất. Đây là cảm nhận của Diệp Tưởng sau khi tiến vào rạp chiếu phim địa ngục.
Cho nên, hiện tại, khẩn cầu của hắn chính là viên đạn này có thể hủy đi sinh mệnh hung quỷ này.
Một lần này, hắn bắn ra là viên đạn màu tím, viên đạn bắn ra nhập thẳng vào cái đầu đang quay mòng mòng kia.
Vũ Sóc nhìn Vũ Phàm cùng Tịch Kính trước mắt, tiến vào trạng thái biểu diễn, lộ ra một tia cười lạnh, nói:“Ngươi còn sống.”
“Ngươi......” Vũ Phàm lại lộ ra vẻ giận dữ:“Tỷ tỷ của ta đâu?”
“Ta không biết.”
Diệp Tưởng...... Không có việc gì đi?
Trời xanh a...... xin ngươi đừng cướp đi Diệp Tưởng, cướp đi phụ thân của haiaf tử ta!
Máu tươi giội vào mặt Diệp Tưởng.
Aura nhân vật chính rốt cuộc khiến hắn lần nữa được được nữ thần may mắn ưu ái. Quỷ hồn đầu quay tròn bị viên đạn màu tím bắn chết! Tiếp theo thân thể nó dần biến mất!
Bất quá, như vậy hắn đã không còn viên đạn màu tím nữa rồi!
Hung quỷ phía bên kia cũng đang tiến lại nơi đây!
Hắn có thể trước lúc đó lấy được súng của Long Ngạo Thiên sao?
Hắn tiếp tục bò lết qua!
“Crack”!
Kết quả, đùi phải của hắn, chỗ khớp xương bị đứt gãy, từ đầu gối trở xuống đã hoàn toàn chia lìa khỏi thân thể.
Bất quá, Diệp Tưởng không ngại. Chỉ cần chờ hắn khôi phục lại, chút tổn thương ấy đều có thể tùy thời chữa trị.
Chống đỡ giúp hắn sống sót chính là Vũ Sóc và Tịch Kính!
Sinh tồn...... Nguyên lai chính là như thế a......
Dục vọng sống sót của một con người bắt nguồn từ đâu, ngay cả khi rơi xuống địa ngục, con người vẫn sẽ có dục vọng sinh tồn. Nguồn gốc dục vọng đó chính là người thân. Người thân mới là tài phú quý giá nhất của một nhân sinh. So sánh với bất cứ lực lượng, quyền lực nào cũng đều quý báu hơn.
Chỉ là...... Muốn sống sót, muốn bảo vệ người thân cần phải có lực lượng.
Lực lượng càng mạnh mẽ hơn so với hiện tại!
Bàn tay Diệp Tưởng gắt gao trảo lấy mặt đất, mặc cho máu từ trong móng tay không ngừng chảy ra. Trên người hắn giờ phút này, làn da đều đã bị máu tươi nhuộm kín.
Hầu Tước...... aura nhân vật chính, ta tuyệt đối sẽ không chắp tay nhượng lại cho ngươi!
Ngươi và ta đều có người muốn bảo vệ!
Trong thế giới địa ngục, chỉ có phương nào có thực lực mạnh hơn, mới có thể bảo vệ người thân của mình!
Rốt cuộc, cự ly tới phân thân thảo mộc của Long Ngạo Thiên không còn tới hai ba mét! Chỉ là hung quỷ kia cũng đã đến gần Diệp Tưởng không tới năm mét!
Diệp Tưởng không quay đầu lại nhìn hung quỷ.
Thượng thiên a......
Ba giây...... Không, chỉ cần cho ta nhiều hơn một giây!
Chỉ cần nhiều hơn một chút thời gian a!
Để cho aura nhân vật chính phát huy tác dụng đi!
Ta...... không thể chết ở nơi này!
Quỷ hồn đầu xoay tròn đã đi tới phía sau Diệp Tưởng, một bàn tay vươn ra, túm lấy cái chân còn hoàn hảo của hắn!
Diệp Tưởng cắn chặt khớp hàm, bàn tay lần nữa trảo về phía trước!
Không thể...... Không thể...... Không thể!
Khoảng cách tới súng săn kia chỉ còn một chút mà thôi!
Ta đã biết, là viên đạn màu tím! Là viên đạn màu tím có thể bắn chết hung quỷ này!
Vì cái gì...... Chỉ còn một chút nữa mà thôi!
Hắn cũng không có khả năng cầu xin người khác ngang qua cứu hắn. Hai vị hậu cung của Long Ngạo Thiên sẽ không có khả năng giúp hắn, Dante cũng vậy, hắn sẽ không vươn tay giúp đỡ địch nhân của phụ thân! Hắn biết rõ, bản chất của Dante chính là Ác Ma!
Còn kém......
Chỉ còn kém một điểm!
Vì cái gì...... Khi đó lại không mua nhiều hơn một viên đạn màu tím? Vì cái gì!
Nhưng đúng lúc này, theo sự dãy dụa của Diệp Tưởng, cái chân còn lại cũng bị rớt ra, khiến Diệp Tưởng có cơ hội tiến lên!
Hắn...... Rốt cuộc bò được đến chỗ súng săn!
Hung quỷ phía sau tự nhiên lại lần nữa tiến tới!
Hắn cầm súng săn lên, đem họng súng nhắm vào hung quỷ phía sau, hung quỷ này cũng đánh về phía Diệp Tưởng!
“Phanh”!
Thiết lập viên đạn màu tím, viên đạn nháy mắt thoát khỏi nòng súng, vọt thẳng tới đầu hung quỷ!
Diệp Tưởng thề, từ khi sinh ra tới nay, bất cứ thanh âm nào hắn nghe được cũng không bằng một tiếng “Phanh” kia. Thật giống như thiên âm!
Viên đạn màu tím bắn thẳng vào cằm, xuyên qua não. Máu tươi phun ra ngoài, bắn thẳng lên bầu trời!
Hai mắt hung quỷ mất đi thần thái, cứ thế thẳng tắp ngã xuống!
May mà Long Ngạo Thiên có mua viên đạn màu tím!
Hung quỷ đổ rầm trên mặt đất không nhúc nhích, tiếp theo liền triệt để hóa thành bụi trước mặt Diệp Tưởng.
Diệp Tưởng nhanh chóng lượm lấy vỏ đạn trên đất! Nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lúc này, khí lực trong cơ thể hắn cơ hồ bằng không.
Bất quá có hai thanh súng săn, cho dù quỷ hồn xuất hiện vẫn còn lực kháng cự.
Bất quá việc cấp bách hiện tại là xem bên trong súng săn của Long Ngạo Thiên có những mầu gì. Nếu có hai loại đạn mầu cam và màu xanh mà hắn không có, liền không còn gì tốt hơn!
Hắn...... Sống sót![ chưa xong còn tiếp ]