“Chưởng giáo đại nhân...... Chưởng giáo đại nhân?”
Đó là......
Một ngọn lửa thực mỏng manh.
Đây là một căn phòng tràn ngập khí tức âm lãnh, trong phòng có treo một bức họa Tam Thanh.
Nàng ngồi trên bồ đoàn, tựa hồ vừa từ trong nhập định tỉnh dậy.
Ở trước mặt nàng là đạo đồng đánh thức nàng.
“Chuyện gì...... Bỉ Thanh?”
“Có đại sự......”
“Hoàng thượng nhường ngai vị.”
Nàng dùng vài giây mới tiêu hóa được tin tức này.
“Triều Đại Thanh đã không tồn tại...... Nghe nói quân cách mạng hiện đang cắt bím tóc khắp nơi......”
Nàng nhìn về phía chiếc gương trong phòng.
Bề mặt gương đồng soi rọi ra khuân mặt của nàng.
Một khuôn mặt tuyệt mỹ, nhưng... lại không phải là mái tóc quăn ngày xưa, mà là một mái tóc đen thẳng, chảy dài như thác nước.
Tóc quăn......
Vì cái gì lại là tóc quăn?
Suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn...... Bất quá, không bao lâu sau nàng đã sửa sang lại ý nghĩ.
“Đi thôi, Bỉ Thanh.”
“Sau này chính là tân thời đại.”
Đối với đất nước Trung Hoa mà nói, đây là một ngày rất quan trọng. Hai ngàn năm đế chế phong kiến triệt để sụp đổ, đặt dấu chấm chết cho sự thống trị của người Nữ Chân đối với dân tộc Mãn. Nhưng là...... mảnh đất Hoa Hạ lại trở thành thuộc địa, không có một chút thay đổi.
Bức bách Thanh đế Phổ Nghi nhường ngai vị, Viên Thế Khải lên làm đại tổng thống, mà Nhật Quốc mài dao soàn soạt, cũng thèm khát phiến thổ địa này.
Quốc gia đang rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Ở thời đại này, mạng người nhỏ mọn giống như con kiến, cọng cỏ. Đại quốc với bốn trăm vạn nhân khẩu, thọ mệnh bình quân lại không vượt qua nổi bốn mươi tuổi. Chiến loạn, khó khăn, đạo phỉ......
Thiên Âm tông chính là được sinh ra vào thời đại này.
Một tông phái theo đuổi con đường Trường Sinh.
Nàng đẩy cửa ra.
Hôm nay thời tiết rất âm lãnh. Làm cho lòng người cũng có cảm giác bị đông cứng.
Nàng nhìn chân núi thấy các đệ tử đang chăm chỉ luyện tập.
Thanh triều diệt vong. Bất quá...... Đối với người ẩn cư như bọn hắn mà nói liền không tính là cái gì. Huống chi mọi người đều biết, chính phủ thanh triều sớm chỉ là khôi lỗi thuần túy. Hiện tại kẻ thống trị Trung Quốc thống là ai? Là người Anh. Là người Pháp, là người Đức, chỉ độc... không phải Vương ngồi trên long ỷ kia.
Hôm nay thời tiết phá lệ rất lạnh lẽo.
“Hồng Nguyệt ở nơi nào? Vì cái gì, là ngươi đến thông tri cho ta?”
“Vu nữ đại nhân hôm nay xuống núi đi.”
Nàng hít sâu một hơi.
Thật sự là một ngày tột độ không xong.
Sắc trời đã dần trở nên u ám.
Thời điểm cửa bị đẩy ra, nàng liền đem tầm mắt phóng ra. Người đi vào là một nữ tử có dung mạo không dưới nàng chút nào.
“Hồng Nguyệt?”
“Chưởng giáo.”
Nàng kia mặc một thân hồng y, phía sau đeo một thanh bảo kiếm.
“Sự tình của hoàng thượng......”
“Ta đã biết.”
Trầm mặc thật lâu.
“Cái này có quan hệ với chúng ta sao?”
“Ngươi cảm giác thế nào?”
Thật lâu sau, nàng hơi vuốt ve trán, bỗng nhiên nói:“Ngươi xuống núi có chuyện gì?”
“Ngươi biết ta đi làm gì mà.”
Trong phòng bỗng nhiên lại yên tĩnh.
“Chúng ta có nên dừng tay hay không?”
Không biết qua bao lâu, nàng mới dùng ngữ điệu có chút run rẩy nói ra những lời này.
“Dừng tay?” nữ tử tên là Hồng Nguyệt lộ ra gương mặt ngạc nhiên, nói:“Vì sao lại muốn dừng tay? Ngươi nên biết kế tiếp sẽ là thời đại nào.”
“Chúng ta đã thu qua rất nhiều kim ngân của đám Bát kỳ đệ tử. Thậm chí bao gồm rất nhiều nha phiến.”
Nha phiến ở thời đại này khái niệm không khác Hoàng Kim vào năm 1840. Trung Quốc bởi vì nha phiến mà triển khai một hồi chiến tranh với Anh quốc, trận chiến này chính phủ Thanh bại trận, phải ký [ Nam Kinh điều ước ]. Từ đó về sau, buôn bán nha phiến hoàn toàn được hợp pháp hóa, quan to quý nhân chứa nha phiến vô số kể.
“Ngươi sợ sao? Chưởng giáo? Chúng ta cùng đám đệ tử Bát kỳ kia làm ‘Sinh ý’, sổ sách bí mật sớm đã hủy đi, không ai biết được đâu.”
“Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Thái Hậu là vào lúc nào?”
Hồng y nữ tử trầm ngâm sau một lúc lâu.
“Ngươi sao lại đột nhiên quan tâm tới tình hình của Thái Hậu?”
“Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Thái Hậu...... Nàng như thế nào?”
“Nàng vẫn như trước mặc phượng bào Thái Hậu, thế nhưng trên mặt đã không còn chút huyết sắc, thậm chí trong mắt đã còn không nhìn thấy đồng tử....”
“Nàng......so với lúc còn ‘Sống’, thật sự là có điểm đáng sợ......”
Thái Hậu......
Tại chính phủ Vãn Thanh có một vị Thái Hậu, có thể nói là 1 bút cường điệu cuối cùng của lịch sử phong kiến trung quốc. Nàng bị rất nhiều người coi là quân bán nước, thế nhưng không thể nghi ngờ, nàng là nữ tính đạt được quyền lực đỉnh phong nhất, trong vương triều phong kiến, người làm được điểm này rất ít.
Xuất thân từ gia tộc Diệp Hách Na Lạp, qua đời ngày 15 tháng 11 năm 1098, năm Quang Tự ba mươi bốn, cơ hồ qua đời sát với Quang Tự.
Nàng qua đời cách hiện tại không đến 4 năm.
“Ngươi ‘nhìn ’ thấy Thái Hậu.”
“Đúng vậy.”
“Như vậy hoàng thượng đâu?”
“Hoàng thượng?” Hồng y nữ tử mím môi cười, nói:“Cái khôi lỗi ngồi trên long ỷ được ngươi xưng là ‘Hoàng thượng’ sao? Đừng đùa. Từ khi Thái Hậu buông rèm chấp chính tới nay, Đại Thanh liền không có ‘Hoàng thượng’.”
“Thời điểm người Nhật Bản đánh bại thủy sư Lý Hồng Chương, Thái Hậu khi đó chỉ suy xét tới thọ yến của nàng.”
“Cho nên?”
“Nhiều năm như vậy, có bao nhiêu thổ địa quốc gia chúng ta bị bán cho người nước ngoài?”
“Cho nên?”
“Cho nên, ngươi mới ‘nhìn’ thấy được Thái Hậu.”
“Cho nên? Chưởng giáo...... Tỷ tỷ!”
Nàng nhìn nữ tử một thân quần áo đỏ trước mặt, Hồng Nguyệt.
“Vũ Văn Hồng Nguyệt?”
“Thỉnh gọi ta là Hồng Nguyệt. Toàn bộ Thiên Âm tông chỉ có ngươi và Bỉ Thanh biết dòng họ của ta là Vũ Văn.”
“Trên thế giới này, người nên xuống địa ngục có rất nhiều.”
“Đúng vậy. Nhưng không phải người nên xuống địa ngục đều sẽ xuống địa ngục. Tương lai sau khi ta chết đi cũng sẽ không xuống địa ngục. Thái hậu chết nhưng hứa hẹn với chúng ta cũng đã thực hiện, vậy đủ rồi. Quốc gia này do người nước ngoài thống trị hay là đảng cách mạng thống trị, đối với ta cũng chẳng có gì khác biệt. Chỉ cần có người, có thể trả tiền là được.”
Tiếp đó, sắc mặt nàng liền thay đổi.
“Còn có...... đừng cho rằng ngươi là chưởng giáo thì cái gì cũng rất giỏi. Không có ta, ngươi cái gì cũng không phải. Nguyên nhân duy nhất ta khuất phục ngươi là bởi vì, ta am hiểu làm một vài chuyện phía sau màn hơn.
“Cho nên...... Đừng có nói cái gì mà ‘Đình chỉ’.”
“Ngươi mơ tưởng!”
Nàng trầm mặc.
Đột nhiên ý thức trở nên hoảng hốt......
Không biết qua bao lâu...... Nàng nghe được một giọng nói.
“Nhị vị mời xem.”
Đó là cái gì?
Thời điểm tầm mắt khôi phục thanh tỉnh, nàng chỉ thấy từng đạo kim quang.
Đó là một cái thùng, bên trong đầy vàng.
“Tâm ý của Viên đại tổng thống, hi vọng Vũ Văn chưởng giáo có thể vui lòng nhận cho.”
Trước mắt là một nam tử mặc quân trang, đứng trước một cái bàn, đem thùng vàng đẩy lại đây, nói:“Thẳng thắn mà nói, Viên đại tổng thống xưng đế từ đầu năm nay, thay đổi Hồng Hiến, đám người nghịch tặc Thái Ngạc lớn mật phạm thượng, tổng thống bí bách vì tình thế quốc nội, đành bất đắc dĩ bỏ qua danh hiệu hoàng đế. Hiện tại đang bệnh nguy kịch. Danh tiếng của Thiên Âm tông chưởng giáo, tổng thống ngày xưa cũng có nghe...”
“Là từ trong miệng Tây Thái Hậu biết được sao?”
Nói chuyện là Hồng Nguyệt.
Tên mặc quân trang kia nhìn về phía Hồng Nguyệt, nói:“Ta và chưởng giáo các ngươi nói chuyện, ngươi có tư cách gì xen vào?”
“Ý tứ của Viên đại tổng thống là?” Nàng rốt cuộc mở miệng.
“Vũ Văn chưởng giáo nói vậy trong lòng hẳn biết rõ ràng. Thứ ta nói thẳng, căn cứ thầy thuốc Tây Dương chẩn đoán, tổng thống nhiễm trùng đường tiểu đã ngày càng nghiêm trọng, chỉ sợ, qua không được một tháng .”
Nhìn thùng vàng trước mặt, nàng nhếch miệng, nói:“Tướng quân, ta bất quá chỉ là một tán nhân, làm gì có tư cách thụ đại lễ như thế?”
“Chưởng giáo!”
Nam tử mặc quân trang trước mắt nhanh chóng rút ra một khẩu súng!
“Tại hạ là phó quan thủ hạ của tướng quân Đoàn Kì Thụy.” Nam tử mặc quân trang đem chốt bảo hiểm mở ra:“Xưa nay ở trên chiến trường, súng đạn luôn luôn vô tình. Hôm nay, chưởng giáo muốn thùng vàng này hay là muốn đầu nở hoa?”
“Chưởng giáo, còn không mau nhận lấy!”
Nàng nhìn họng súng trước trán, cho dù nàng là người tu đạo cũng không luyện được Kim Chung tráo Thiết Bố Sam.
“Tướng quân, năm đó người Nhật Bản khi chiếm vịnh Giao Châu, sự kiện ngũ tứ, họng súng của ngươi cũng nhắm vào những học sinh yêu nước như thế sao?”
“Chưởng giáo!”
“Ta Vũ Văn Lam, có vài thứ là không thể bán!”