Tuy rằng là ban ngày, thế nhưng hoàn cảnh Mân sơn quá mức kỳ quái.
Không biết như thế nào, Huyến Âm có một loại cảm giác cực kỳ âm trầm, mà nữ nhân áo đỏ đang nhìn mình này, gương mặt tái nhợt, thật giống quỷ hút máu.
“Cái kia...”
Nàng hiện tại hối hận vì hướng nàng hỏi mộ của bà nội, liền lui ra sau vài bước, nói: “Ta...”
Nữ nhân áo đỏ đứng dậy, nhìn về phía Huyến Âm.
“Ngươi hiện tại không nên tới nơi này.”
Huyến Âm ngẩn ra, nói cái gì vậy?
“Ý của ngươi là gì?”
“Ngươi... nên lập tức rời khỏi ngọn núi này.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Huyến Âm cảm giác, thời điểm nói mấy câu đó, sắc mặt nữ nhân áo đỏ có vẻ càng thêm nhợt nhạt.
Tiếp theo, nữ nhân kia liền rời đi, thời điểm lướt qua bên cạnh Huyến Âm, nàng chỉ cảm thấy 1 luồng hơi lạnh lẽo lướt qua.
Loại cảm giác này khiến nàng không khỏi có vài phần sởn tóc gáy.
Khi nữ nhân áo đỏ đã đi xa, nàng quay đầu lại nhìn nữ nhân áo đỏ kia.
“Quần áo... thật là quái dị... Còn có...”
“Cái gì gọi là ‘Hiện tại’ không nên tới đây? Ta đây chẳng lẽ có ‘lúc nào’ tới nơi này?”
Lời nói quái dị như thế khiến nàng không thể không liên tưởng đến rất nhiều thứ.
Tiếp đến, nàng bắt đầu tìm kiếm mộ của bà nội.
Nàng đi tới trước từng hàng bia, tìm kiếm cái tên “Hạ Hầu Thanh Liên”.
Mà không bao lâu, nàng bỗng phát hiện một việc.
Trong số mộ bia tại đây, có một bộ phận đều mang họ “Hạ Hầu”.
Phải nói. Hạ Hầu là một dòng họ rất ít gặp, mà tại nơi này cư nhiên xuất hiện nhiều như vậy. Xem ra tại Mân sơn có khá nhiều người họ Hạ Hầu.
Lại nói... Tuy rằng nơi này là quê bà nội, nhưng nàng hiểu biết không có bao nhiêu. Hơn nữa, hiện tại nghĩ đến, phụ thân cũng là họ Hạ Hầu, nàng vốn cho rằng phụ thân là vì nguyên nhân nào đó mà theo họ mẹ, thế nhưng hiện tại nghĩ lại...
Chẳng lẽ dòng họ của ông nội cũng là Hạ Hầu sao?
Càng nghĩ càng cảm giác có khả năng. Bất quá, ở trong này, hẳn có thể tìm thấy mộ bà nội đi.
Thế nhưng. Đi tới đi lui... Nàng bỗng nhiên mở to hai mắt, nhìn tấm mộ bia trước mặt.
“Này... Đây là... Đây là cái gì?”
Nàng xông lên trước, nhìn kỹ văn tự khắc trên tấm bia trước mặt, dứt khoát không tin nổi vào hai mắt mình.
Trên tấm bia có khắc --
“Hạ Hầu Huyến Âm chi mộ”!
“Này... Này... Điều này sao có thể?”
Lúc này nàng bỗng nhiên nhớ tới một việc. Lúc trước, bà ngoại có nói qua với nàng, mộ của nàng, từ khi nàng đẻ ra đã được lập trước. Hơn nữa, đây là phong tục của người trên Mân sơn.
Chẳng lẽ...
Lúc này, nàng nhìn về tấm bia bên cạnh. Trên tấm bia khắc rõ... là tên cha nàng!
Dòng họ Hạ Hầu vốn hiếm thấy, khả năng trùng tên trùng họ cực nhỏ, thế nhưng bên cạnh còn có hình cha, cái này không cần nhiều lời, nói cách khác, bản thân nàng và cha từ khi sinh ra đã được định trước mộ phần?
Huyến Âm mới hai mươi mấy tuổi, có người nào ở tuổi này lập trước mộ phần cho mình?
Một loại cảm giác sởn tóc gáy tràn ngập trong lòng...
“Đừng đùa... Ta sống rất tốt, vì cái gì mộ phần của ta lại ở trong này? Vì cái gì? Ta...”
Bỗng nhiên, nàng nghĩ tới những lời nữ nhân áo đỏ khi nãy nói.
“Ngươi hiện tại không nên tới nơi này.”
Nàng dường như đã hiểu câu nói kia có ý tứ gì.
Chẳng lẽ... sau khi nàng chết, sẽ bị đưa tới nơi này? Bị chôn tại mộ phần này?
Nàng oán hận nhìn tấm bia, đến cùng là ai lập? Chẳng lẽ là... Bà nội sao? Nhưng, cha có biết chuyện này không? Hẳn là không biết đi, nào có người cha nào, thời điểm còn gái còn sống lại đi lập mộ phần cho nàng? Hơn nữa, từ giờ phút này trở đi, nàng cảm giác còn có những chuyện không thể biết được sẽ xảy ra.
Lúc này, nhìn từng hàng bia mộ dày đặc, chẳng lẽ, có rất nhiều chủ nhân của những tấm bia nằm tại đây, vẫn còn sống? Dưới tình huống vẫn còn sống mà lập mộ bia?
Nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn bia mộ của chính mình, hung hăng đá một cước!
“Không được... Tuyệt đối không được! Ta còn chưa có chết, như thế nào có thể lập mộ bia cho ta! Tuyệt đối không được!”
Nhưng tấm bia này lại không hề đổ ngã, được cắm rất sâu dưới lòng đất.
Cuối cùng nàng quyết định, chí ít phải đem tên mình trên đó gạch đi!
Vì thế, Huyến Âm liền chạy đi tìm xem có thứ gì có thể phá hủy dòng chữ trên tấm bia.
Nhưng lúc này, trời đột ngột đổ mưa!
Huyến Âm vội vàng lấy tay che đầu, chạy về phía chân núi. Mưa, càng ngày càng lớn.
Thế nhưng, Mân sơn phi thường hoang vắng, muốn tìm một thân cây tránh tạm cũng không thấy. Kết quả, mặc kệ nàng chạy tới nơi nào cũng không thể tìm được chỗ tránh mưa, cũng không hề nhìn thấy bất cứ người nào.
Mưa vẫn ngày càng nặng hạt.
Chạy đến trước một con dốc, nàng vô ý trượt ngã, đầu đập xuống đất!
Cuối cùng, nàng mất đi ý thức, nằm trên mặt đất bùn lầy. Mưa, vẫn như trước không ngừng trút xuống.
Không biết qua bao lâu...
Huyến Âm từ từ tỉnh dậy.
Có một cái chăn dùng vải thô may thành đắp trên người nàng, trước mắt nàng là một phòng ốc cực kỳ giản dị.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Nàng nhìn qua, người nói chuyện là một lão bà tuổi già sức yếu.
Trên gương mặt lão thái thái tràn ngập nếp nhăn, lưng rất gù, cơ hồ muốn vuông góc với mặt đất, thoạt nhìn tựa như ngay lập tức sẽ xuống mồ. Lão bà cứ thế đứng trước mặt Huyến Âm, khiến nàng có một loại cảm giác vô cùng quái dị.
“Cái kia... Xin hỏi?” Nàng nâng người ngồi dậy, nói: “Nơi này là... nơi nào?”
Lão bà giống như rối gỗ đứng bên kia, không có bất cứ biểu tình, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Huyến Âm. Sau một hồi mới nói: “Ngươi không phải người nơi này?”
Đúng. Nhưng bà ngoại ta...”
“Sau khi hết mưa lập tức rời đi. Mân sơn không phải địa phương ngươi nên đến. Nhất là... Hai ngày này.”
Hai ngày này? Đây là có ý gì?
Mân sơn tựa hồ tràn ngập những điều bí ẩn.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Lão bà lập tức hạ giọng xuống, nói: “Không cần phát ra bất cứ âm thanh gì! Ở yên, Ta đi ra ngoài.”
Huyến Âm đem chăn kéo tới gần thân thể, tựa vào trên vách tường. Mà tiếp đến, bên ngoài truyền đến tiếng cửa bị mở ra.
“Ngày đã định ra rồi, ngay tại hôm sau.”
“Hôm sau sao? Nhanh như vậy?”
“Đúng. Cho nên ngày đó, tuyệt đối không thể rời khỏi phòng. Bất luận kẻ nào đến gõ cửa, đều không thể mở cửa. Biết chưa? Nếu bởi vậy mà phát sinh bất cứ vấn đề gì, người nhà Hạ Hầu nhất định sẽ trách phạt.”
Đã rõ. Ta sẽ nói lại cho người trong nhà.”
Hạ Hầu gia?
Lại là Hạ Hầu!
Thật lâu sau, lão bà một lần nữa về tới trước cửa phòng.
“Nhớ kỹ, ta không có cho ngưoi ở lại. Sau khi hết mưa, lập tức rời khỏi Mân sơn!”
“Vâng...vâng.”
Con mắt đục ngầu của lão bà chuyển động, tập trung trên người Huyến Âm, sau một hồi, mới đi khỏi căn phòng này. Mà ánh mắt vừa rồi, chỉ ngẫm lại cũng khiến cho nàng cả người sợ hãi.
“Ánh mắt vừa rồi... là gì a?”
Mưa... Vẫn không ngừng lại.
Nàng mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Khu vực này như vậy mà chỉ có một căn nhà này tồn tại. Không còn bất cứ nhà nào khác.
Hoang vắng... Hiu quạnh...
Đây là cảm giác nơi này mang đến cho nàng.
Hôm sau... Hôm sau sẽ phát sinh chuyện gì?
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên nàng cảm giác có một bàn tay lạnh lẽo đặt trên vai!
Huyến Âm lập tức quay đầu lại, túm lấy bàn tay kia!
“Ngươi... Ngươi...”
Nàng quay lại, chỉ thấy một cô nương ước chừng mười sáu mười bảy tuổi.
“Làm ngươi sợ sao?” Thiếu nữ kia cẩn thận quan sát Huyến Âm một chút, rồi nói: “Ngươi đói bụng à? Đây là màn thầu vừa mới hấp, ta cầm hai cái cho ngươi.”
“A... Cám ơn...”
Tiếp nhận màn thầu thiếu nữ cho nàng, Huyến Âm cũng cảm giác quả thật là đói bụng, cắn một miếng, rất khó ăn. Nàng là người thành phố, bình thường ăn đều là thức ăn ngon, loại thức ăn như màn thầu không hợp khẩu vị cho lắm. Bất quá không chịu nổi bụng đói, vẫn là hai ba miếng nuốt vào bụng.
“Ngươi... Tên gọi là gì?”
Sau khi ăn xong, Huyến Âm nhìn thiếu nữ kia.
“Sẽ không phải cũng là... Họ Hạ Hầu đi?”
“Hạ Hầu?” sắc mặt nàng vậy mà nhanh chóng biến đổi: “Ta làm sao xứng với họ Hạ Hầu đây?
Ngươi vừa rồi nói ‘Cũng’? Ngươi cũng là người trong gia tộc Hạ Hầu sao?”
“Có lẽ... Có thể nói như vậy... Ta gọi là Hạ Hầu Huyến Âm.”
Nhưng vừa nói ra những lời này, thiếu nữ kia mở to mắt nhìn nàng giống như nhìn quái vật.
Khi đó, Huyến Âm rõ ràng từ trong mắt nàng đọc được một loại tình cảm mãnh liệt.
Tên là sợ hãi![ chưa xong còn tiếp..]