Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiểu thư, chúng ta đi vào thôi, cô vẫn chưa khỏe, không nên đứng lâu…” Má Trương ở bên cạnh khuyên nhủ, nhưng tiểu thư vẫn không chịu nhúc nhích, chỉ trừng mắt nhìn ngôi nhà đến mức ngây người. Bà lo lắng nhìn ánh mặt trời nóng rực, lại nhìn nhìn tiểu thư, mặc dù không đứng trực tiếp dưới ánh mặt trời, nhưng bà lo lắng cứ đứng ở ngoài thế này, cơ thể tiểu thư sẽ không chịu nổi.
Đột nhiên một cánh tay vòng qua vai Vu Giai Thần.
“A…” Má Trương vừa mới kêu được một nửa phát hiện ra người đến là ái vội vàng thu lại âm thanh.
Tống Hãn ôm người con gái quật cường không chịu bước đi này vào, cảm nhận được sức nặng của cô lông mày bỗng nhíu chặt, mở cửa cổng tiến vào bên trong.
Vu Giai Thần thống hận nhắm chặt mắt, cô tức giận vì bản thân mình tới giờ phút này còn bị hắn ảnh hưởng.
Tống Hãn đi vài bước rồi dừng lại, cúi đầu nhìn người con gái quật cường này, từng ngón tay bám chặt vào song cửa sắt, mắt nhắm chặt, im lặngkhông tiếng động mà phản kháng.
hắn cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Tôi không ngại đứng ở bên ngoài ôm cô, nhưng tôi không đảm bảo sẽ chỉ ôm cô mà thôi."
Người này vẫn luôn biến thái như vậy!
hắn chứng kiến từng ngón tay của cô rất không tình nguyện mà buông lỏng, thỏa mãn khẽ cong khóe môi, ôm cô tiếp tục tiến vào trong.
Má Trần vội cầm túi xách đựng laptop của Vu Tống Hãn lên, cẩn thận phủi đi bụi bẩn. Đây là máy tính bảo bối của thiếu gia, trước kia nghe phu nhânnói máy tính của thiếu gia giá trị liên thành. Tất nhiên, quý ở đây không phải là máy tính, mà là dữ liệu bên trong.
nhẹ nhàng đặt Vu Giai Thần lên giường, cô vẫn như trước nhắm chặt mắt, đôi môi mím lại, không nói một lời.
Sau khi Tống Hãn đặt cô xuống lại không ngồi thẳng lên, nửa cúi trên người cô, yên lặng nhìn cô.
Gò má trắng bệch tái nhợt không có chút máu, giống như bông hoa nhỏ yếu đuối, bị rút hết sự sống, ngay cả lông mi đen dày cũng lộ ra vẻ xơ xác.
cô nhìn tiều tụy, vô cùng vô cùng tiều tụy.
Khí tức của hắn bao phủ cô, nhẹ nhàng mà khoan khoái, hơi thở nam tính dễ chịu, mặc dù không mở mắt, nhưng cô biết hắn đang nhìn cô. Nhưng nhìn rồi thì sao?
Ngón tay cô vô thức siết chặt ga giường, vải lụa mềm mại bị cô siết đến nhăn nhúm.
Hô hấp của hắn rất bình tĩnh, rất đều đặn, duỗi ngón tay, chậm rãi chạm vào hàng mi đen, lông mi khẽ chạm nhẹ vào đầu ngón tay, từ đầu ngón lại tiến sâu vào tận đáy lòng.
cô vẫn không nhúc nhích, giống như không hề bị ảnh hưởng, biểu lộ quật cường, hoàn toàn kháng cự.
"Vu Giai Thần." Giọng nói nhẹ nhàng, kèm theo tiếng thở dài, bàn tay của hắn mang theo độ ấm phủ nhẹ lên đôi mắt cô, nhẹ nhàng mà bất đắc dĩ.
Toàn thân cô run rẩy chua xót, giống như cây cung bị kéo một cách nhanh chóng và mạnh mẽ, nhanh đến đau nhức.
Thời gian chờ đợi thật dài và buồn chán.
Căn phòng lâm vào trầm mặc, thời gian lúc này như mất đi ý nghĩa. Ngoại trừ độ ấm của bàn tay trên mắt, không còn gì khác.
Đôi môi, giống như bị chạm nhẹ một cái. Như gió nhẹ thoáng lướt qua cánh hoa, như có như không.
Bàn tay dời đi, khí tức của hắn cũng tản đi.
"Chăm sóc tiểu thư cho tốt."
Má Trương vừa tới cửa, thấy Vu Tống Hãn từ trong phòng đi ra, nhẹ nhàng vứt bỏ lại những lời này rồi rời đi.
Bà ngẩn người, đi nhanh vào phòng, trông thấy tiểu thư đang nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, thân thể của tiểu thư giống như bị chiếc giường to lớn bao trọn.
"Tiểu thư, cô mệt ư?" Má Trương để hành lí của tiểu thư sang một bên, đi qua nhìn.
Mái tóc đen dài phủ quanh gối, đôi mắt khẽ nhắm, gương mặt tái nhợt, gầy gò, vốn là một gương mặt đầy đặn, bây giờ gầy đến như vậy, bờ môi xinh đẹp đã sớm mất đi sắc hồng, tiểu thư, giống như đang ngủ.
"Haiz..." Má Trương thở dài, biết rõ tiểu thư không ngủ, nhưng thực sự không đành lòng nói gì. Từ sau khi xảy ra chuyện, bà chưa từng thấy tiểu thư cười, tiểu thư quá khổ rồi, tính tình lại quật cường, cứ tra tấn bản thân như vậy.
Đưa tay kéo chăn, đắp lên người Vu Giai Thần, nhẹ nhàng nói: "Vậy tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi nấu canh cho cô."
Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Vu Giai Thần vẫn nhắm mắt nằm im trên giường không nhúc nhích. Mãi cho đến cơ bắp toàn thân căng cứng phát ra kháng nghị, ngón tay của cô, mới nhẹ nhàng buông xuống.
Ga giường dưới lòng bàn tay, ẩm ướt.
cô thở hổn hển, mới phát hiện ra mình nhịn thở. không khí tươi mát điên cuồng tràn vào trong phổi, cô nghe thấy tiếng tim đập, một cái lại một cái, chưa bao giờ lại đập mạnh mẽ như thế, máu trong cơ thể như sôi trào lên.
Vu Giai Thần, mày đang nghĩ gì? Mày muốn cái gì!
Đưa tay, nhìn màu sắc tươi sáng của vết sẹo kia, kiên quyết như vậy, một dao dứt khoát không hi vọng, ai có thể ngờ, cô lại không chết.
cô không đáng được sống, không đáng!
Lúc Tống Hãn bước vào cửa, thấy gương mặt ủ rũ của má Trương, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng một tia phức tạp.
"Thiếu gia." Má Trương theo thói quen muốn cầm túi xách cho hắn.
"Cảm ơn, tôi tự mình cầm." Tống Hãn nhã nhặn từ chối.
"Tiểu thư cô ấy..." hai mày nhíu chặt lại má Trương lo lắng nói. Từ lúc ở bệnh viện về, tiểu thư vẫn như trước một giọt nước cũng không uống, ai ngờ thiếu gia còn cứng rắn hơn, tiểu thư không chịu ăn, cũng không khuyên nhủ, gọi người tới truyền nước truyền đạm, cứ như vậy giằng co suốt nửa tháng, bà lo lắng nếu tiếp tục như vậy, cơ thể của tiểu thư sẽ không chịu nổi. cô ấy sẽ chết, cứ từng chút từng chút một tự hành hạ bản thân cho đến chết.