Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng ngày Vương Trạch Văn đi, Lâm Thành ở nhà một mình luôn có cảm giác không yên tâm.
Trước kia anh cũng luôn ở một mình, rất hưởng thụ cảm giác sinh hoạt một mình thanh tịnh, nhưng sau một khoảng thời gian ở chung với Vương Trạch Văn, anh đột nhiên phát hiện, căn nhà trống không người, lại ồn ào náo động kì lạ, tất cả mọi đồ vật trong không gian đều đang la hét ầm ĩ không tiếng động, làm anh hoàn toàn không thể nào yên lòng.
Anh cố gắng làm bản thân vào trạng thái, cầm kịch bản, học thuộc lại lời thoại vài lần.
Lời thoại phim cổ trang rất khó đọc, mà Lâm Thành còn có vài đoạn phải tuyên thánh chỉ. Mọi người đều biết, nội dung thánh chỉ luôn có một loạt dòng chữ viết bằng tiếng phổ thông, nhưng dùng một vài thành ngữ mà người hiện đại bây giờ nghe không hiểu lắm để miêu tả. Một khi không chuyên tâm, sẽ dễ bị đọc nhầm.
Mỗi ngày Vương Trạch Văn đều sẽ gửi cho anh vài tin nhắn, nhắc anh chú ý nghỉ ngơi, đến giờ nhớ phải ăn cơm. Nhưng hai người luôn không tranh thủ được nhiều thời gian, chỉ nói linh tinh vụn vặt với nhau được vài câu. Lâm Thành không biết bên kia Vương Trạch Văn quá bận, hay là không tiện, mà hắn gần như không kể chuyện của mình cho anh biết.
Nhưng không để anh suy nghĩ quá nhiều, anh đã phải vào đoàn phim.
Lâm Thành kéo vali, lên máy bay tới thành phố D.
Kịch bản trước mắt lấy cảnh ở thành phố điện ảnh, Lâm Thành liên lạc với bên phụ trách đoàn phim, ngồi xe họ phái tới đón, tới thẳng khách sạn.
Anh đụng phải Dư Huy Kim đúng lúc vừa kết thúc công việc trở về ở sảnh khách sạn.
Dư Huy Kim có mặt ở đây, Lâm Thành cũng không thấy quá ngạc nhiên. Nghệ sĩ cùng công ty, diễn chung mấy bộ phim truyền hình cũng là chuyện bình thường, anh là do Vương Trạch Văn đề cử, thành ra rất dễ có được tài nguyên bên Tinh Hỏa.
Dư Huy Kim thấy anh, thì cười ái muội, nhận lấy áo khoác từ tay trợ lý, khoác lên người mình. Gã hẳn là đã bị người nhắc nhở, cũng không làm ra chuyện khiến Lâm Thành thấy không thoải mái nữa, chỉ là khi đi ngang qua người Lâm Thành, vẫn như có như không muốn lại gần anh, lại bị Lâm Thành né tránh.
"Vận may của anh ta tốt thật đấy." Dư Huy Kim đã đi qua rồi, còn quay đầu lại nói, "Chuyện vô số người trong giới muốn làm, không ngờ anh lại làm được."
Lâm Thành vốn không muốn đáp lại, nhưng bởi tâm trạng gần đây không được tốt, thực sự không nhịn được nữa, anh mới châm chọc nói một câu: "Làm đến nơi đến chốn, đóng phim cho đàng hoàng, nói không chừng cậu cũng sẽ có một ngày chờ được cơ hội đến."
Dư Huy Kim như thể nghe được một chuyện gì buồn cười lắm. Gã cảm thấy, nếu làm đến nơi đến chốn là có thể chờ được cơ hội đến, thì Lâm Thành cũng không trùng hợp gặp được Vương Trạch Văn mới được diễn vai nam thứ.
Lâm Thành biết gã đang cười nhạo chuyện gì, nhưng cũng không muốn để tâm tới gã nữa. Bởi sẽ luôn có người, quy hết mọi thành công, cơ hội thành vận may, sau đó lấy cớ cho sự lười biếng của mình. Nếu không phải anh có nền tảng tốt, Vương Trạch Văn cũng đã không chú ý tới anh.
Lâm Thành về phòng sửa soạn lại đồ đạc, lại nhắn một tin nhắn hỏi thăm Vương Trạch Văn, sau đó đi chào hỏi nhân viên công tác trong đoàn phim.
Sáng hôm sau, Lâm Thành dựa theo lịch trình, tới sớm nửa tiếng, chờ trong phim trường.
Cảnh quay đầu tiên của anh, kịch bản đã vào tới giai đoạn giữa, cũng chính là sau khi nhân vật này của Lâm Thành đã có quyền thế.
Gã từ ban đầu là một thái giám nhỏ âm nhu chỉ biết dạ vâng, biến thành hoạn quan nịnh thần phô trương vô cùng, hỉ nộ vô thường. Khống chế hơn phân nửa quyền lực của cấm quân trong cung. Từ đây, giống như một con chuột hèn mọn trước giờ không ló đầu ra ngoài sáng, cuối cùng cũng được phủ thêm một lớp lông, bắt đầu không chút kiêng nể phô quyền thế trong tay ra, làm mọi người không ai dám nhắc tới khuyết tật trên cơ thể gã.
Mấy cảnh này trong phim, Lâm Thành đều trang điểm kiểu mặt mộc. Bởi vì trong suy nghĩ của nhân vật này, tô son điểm phấn là hành vi không đủ nam nhân.
Lâm Thành và Vương Trạch Văn cũng từng thảo luận nhiều lần, phải nghiền ngẫm nhân vật phức tạp, hơi "ẻo lả", nhưng lại cố gắng che giấu sự "ẻo lả" của bản thân này ra sao.
Lúc này động tác và lời thoại đều đóng vai trò quan trọng.
Vương Trạch Văn cho rằng, không nên xuất hiện những động tác quá phô trương, cũng đừng nên cố tình để giọng nói quá hờn dỗi. Cách biểu đạt quá thông dụng này tuy không sai, nhưng sẽ làm cho nhân vật trở nên "xấu" đi, cách biểu diễn cũng không được "cao cấp". Bởi mọi người đều đã thấy nhiều rồi, mà hình thức của nó cũng quá khoa trương.
Ngược lại, có thể làm cho bước chân bước thật dài, cằm hếch cao, vẻ mặt âm trầm, giống như một kẻ yếu đang cố gắng tỏ ra là mình mạnh, một đứa trẻ con lại cố giả làm người lớn. Nhưng ánh mắt của gã sẽ liếc loạn, khi gã ngồi xuống dáng người sẽ không tự giác ép thấp xuống, khi gã giơ chén trà lên, bộ dáng cũng mang theo vẻ cẩn thận. Dùng những động tác lơ đãng đó, để biểu hiện "nô tính" đã khắc sâu trong xương của nhân vật này.
Lâm Thành cảm thấy như vậy rất tốt.
Lâm Thành một hồi nhớ tới Vương Trạch Văn, trong lòng cũng thấy trống vắng.
Vương Trạch Văn sắp xếp hết mọi chuyện cho anh, dù là cuộc sống hay là công việc. Anh đã tạo thành thói quen có một người như vậy, nếu ngày nào đó người ấy chợt biến mất, anh có lẽ sẽ chìm trong thói quen này, không thể nào sống một mình được nữa.
Anh không thể nào tưởng tượng nổi kết cục bi thảm kia.
Chỉ là, anh đối với Vương Trạch Văn mà nói, có quan trọng được như thế không? Sẽ vì anh mà đối nghịch với người nhà đã ở bên hắn hai mươi mấy năm kia sao?
"Lâm Thành."
Lâm Thành bị đạo diễn Hoàng gọi tên, anh hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Đạo diễn Hoàng nói: "Đạo diễn muốn nghe cậu đọc thử lời thoại một chút."
Đạo diễn Hoàng trong bộ phim lần này chỉ là giám đốc sản xuất, đạo diễn chấp hành của bộ phim ngồi sau đạo diễn Hoàng, đang ngẩng đầu nhìn anh.
Lâm Thành nuốt vị chua xót nơi cổ họng xuống, lấy lại cảm giác, cười lạnh nói: ""Ngươi như vậy, cũng xứng nói chuyện với ta?", lúc trước ngươi chà đạp ta như vậy, còn nhớ rõ chứ?"
"Ồ?" Đạo diễn Hoàng sáng mắt, mắt rõ ràng cũng đã ngước lên, nói, "Lời thoại của cậu không tồi. Rất có khí chất."
Đạo diễn chấp hành cũng vô cùng ngạc nhiên, cười bảo: "Không hổ là cậu."
Lâm Thành lấy lại giọng nói của mình, đáp: "Ở nhà tôi đã thử luyện."
Đạo diễn Hoàng rất mừng, bởi vì bây giờ thực sự rất hiếm thấy một diễn viên đã thành danh, lại nghiêm túc đối xử với vai diễn nhỏ bé không đáng kể như thế. Đạo diễn Hoàng thổn thức nói: "Tốt. Không trách đạo diễn Vương lại thưởng thức cậu như vậy."
Lâm Thành: "Cảm ơn."
"Trước đó Vương Trạch Văn còn nói muốn tới tham ban." Đạo diễn Hoàng bất đắc dĩ nói, "Ai ngờ đã nói xong rồi mà người lại không thấy đâu."
Lâm Thành quả thực không biết trả lời thế nào.
"Không sao, cậu quay phần cậu." Đạo diễn Hoàng vỗ vai anh nói, "Có vấn đề gì có thể hỏi đạo diễn, cũng có thể tới hỏi tôi."
Lâm Thành gật đầu.
Đạo diễn Hoàng: "Quay xong bộ phim truyền hình này, cậu đã có lịch trình công việc gì chưa?"
Lâm Thành đáp: "Tạm thời vẫn chưa. Tiếp đó sắp chuẩn bị công tác tuyên truyền của "Xin Hãy Nghe Tôi Nói"."
Đạo diễn Hoàng cười bảo: "Tôi biết rồi. Vậy nếu không gặp được bộ phim nào tốt, cậu hãy chờ một thời gian đi."
Người bên cạnh nghe thấy, có chút hâm mộ nhìn Lâm Thành, đối với việc anh dễ dàng có được một tài nguyên như vậy, cảm thấy có phần không tưởng tượng nổi. Sự quý mến mà đạo diễn Hoàng dành cho anh thực sự nhiều không hiểu được.
Đương nhiên, suy nghĩ như vậy cũng chỉ là chợt lóe qua mà thôi, họ cũng không nghĩ gì sâu hơn.
Lâm Thành không có cảm giác lâng lâng, cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Sau khi vào trạng thái làm việc, anh cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, như về lại với lĩnh vực mình đã quen thuộc. Buổi tối khi nói chuyện với Vương Trạch Văn, cũng nói nhiều hơn. Buổi đêm yên tĩnh, hai người chui trong chăn, thảo luận không biết mệt về những chuyện vô bổ.
Tiến độ quay phim thuận lợi bước sang ngày hôm sau.
Lâm Thành mặc trang phục thái giám nặng nề, ngồi dưới tàng cây chỉnh lại góc áo. Đạo diễn Hoàng bỗng xuất quỷ nhập thần xuất hiện sau lưng anh, nói: "Có người tìm cậu."
Lâm Thành bị giọng điệu không rõ ràng của anh ta dọa sợ, ngẩng đầu nhìn. Phát hiện sau lưng đối phương là một người phụ nữ tóc ngắn, dáng vẻ già dặn.
Lâm Thành thấy khuôn mặt đối phương hơi quen, thì đứng sững lại tại chỗ.
Đạo diễn Hoàng giới thiệu: "Cậu không thấy quen sao? Đây là mẹ của đạo diễn Vương."
Một lúc lâu sau, Lâm Thành mới chần chừ chào hỏi: "Chào cô ạ."
Anh cảm thấy đây đúng là một biểu hiện thật thất lễ, chỉ là Vương nữ sĩ tới quá đột ngột, mà đại não anh thì rối loạn tùng phèo, thực sự không nghĩ ra nên tiếp đón thế nào mới hợp.
Khí tràng của Vương nữ sĩ rất mạnh, trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Nhiều năm làm lãnh đạo đã thành thói quen, làm cho vẻ mặt bà khó có thể nhu hòa. Nhưng bà cũng không dùng thái độ gây khó dễ để đối đãi với Lâm Thành, mà xa cách đáp lại một câu: "Chào cậu."
Lâm Thành nói: "Đạo diễn Vương không có ở đây."
"Tôi biết." Vương nữ sĩ nói, "Tôi đã bảo nó giúp tôi xử lí chút chuyện, rồi mới tới đây tìm cậu. Tôi tới đặc biệt để tìm cậu."
Lâm Thành lúng túng đáp lại: "Dạ."
Vương nữ sĩ xem đồng hồ đeo tay, nói: "Đúng lúc tới giờ cơm trưa, ra ngoài ăn bữa cơm với tôi đi. Tôi có lái xe tới."
Lâm Thành nhìn về phía đạo diễn Hoàng, đạo diễn Hoàng híp mắt, một lát sau, khách khí nói: "Vậy cũng được, tôi cho cậu nghỉ một ngày, buổi chiều cậu đưa Vương nữ sĩ đi dạo."
Vương nữ sĩ nói: "Không làm phiền công việc của mọi người, tôi chỉ tìm cậu ấy ăn bữa cơm thôi. Lát nữa sẽ đưa cậu ấy về trước giờ làm buổi chiều."
Đạo diễn Hoàng cười nói: "Không vội không vội. Nếu có thể như vậy đương nhiên là tốt nhất."
Lâm Thành: "Vậu để cháu đi thay quần áo."
Mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu tại sao mẹ của Vương Trạch Văn lại xuất hiện ở nơi này. Bao gồm cả Lâm Thành.
Tận tới lúc Lâm Thành tới bên cạnh xe, anh vẫn cảm thấy thật mờ mịt.
Vương nữ sĩ quay đầu nhìn một vòng, hỏi: "Trợ lý của cậu đâu?"
Lâm Thành nói: "Cháu không có trợ lý."
Vương nữ sĩ nói: "Vậy là công việc của cậu cũng do con trai tôi sắp xếp?"
Lâm Thành không trả lời. Anh cảm thấy trong lời này có ẩn giấu chút ngữ khí bất thiện, chỉ là ngữ khí này nghe cũng rất thản nhiên. Mà biểu hiện của Vương nữ sĩ lại thực sự không rõ ràng, đến mức anh tưởng đó chỉ là ảo giác của bản thân. Lâm Thành không biết nên đáp lại thế nào, mới là đáp án chính xác.
Vương nữ sĩ liếc anh một cái: "Tới quán café gần đây, cậu không ngại chứ?"
Lâm Thành không rõ thái độ của bà, đáp lại: "Không ngại ạ."
Lâm Thành đã tưởng tượng tới vô số khả năng Vương nữ sĩ xuất hiện thế nào, nhưng tuyệt không ngờ tới trường hợp trước mắt này.
Anh từng cho rằng, một người mẹ, khi gặp được bạn trai của con trai mình, hẳn sẽ cuồng loạn, sẽ cau mày quắc mắt. Cho dù không có, cũng sẽ dùng thái độ ngạo mạn để chèn ép, răn dạy, chửi bới đối phương, xé toạc tôn nghiêm của đối phương. Bởi vì tình cảm giữa hai người đàn ông trong mắt đa số mọi người, đều thực sự quá hoang đường.
Nhưng bà không làm vậy.
Bà vẫn giữ thể diện, ưu nhã như thế, dùng ánh mắt không nhanh không chậm đảo qua đủ các hình ảnh trên menu, sau đó dùng ngữ khí nhẹ nhàng báo lại với phục vụ đứng bên. Khí chất toát ra trên người lại làm cho Lâm Thành kinh hồn táng đảm.
"Cậu thích gì thì gọi đi." Vương nữ sĩ hỏi, "Cậu có hay uống cà phê với Vương Trạch Văn không?"
Lâm Thành: "Anh ấy hình như không thích uống cà phê."
Vương nữ sĩ: "Đúng vậy. Nó không thích uống cà phê, cho dù trước giờ nó chưa từng uống lần nào."
Lâm Thành gọi bừa một cốc nước.
Vương nữ sĩ lại hỏi: "Cậu có biết lí do vì sao không?"
Trong tiềm thức của Lâm Thành, anh không muốn tiếp tục đề tài này với đối phương, bởi anh luôn mơ hồ cảm thấy ẩn sau khuôn mặt bình tĩnh này là một cảnh tượng làm người không vui vẻ cho lắm, nhưng anh lại nghe thấy giọng nói bình thản của mình: "Cháu không biết."
Vương nữ sĩ nói: "Ba nó rất thích uống cà phê, khi tôi và ba nó bàn chuyện li hôn, từng đập khá nhiều đồ đạc trong nhà, bao gồm cả các loại hộp đựng cà phê. Thứ mùi đó lơ lửng trong không khí, để lại ấn tượng rất sâu trong lòng nó. Cà phê với nó mà nói, là một hương vị cay đắng, cháy bỏng. Thế nên nó không thích."
Lâm Thành nuốt nước bọt, ngón tay chạm vào thành cốc, dùng đầu ngón tay cảm nhận nhiệt độ của cốc nước uống này.
Vương nữ sĩ lại hỏi: "Cậu có biết vì sao chúng tôi lại li hôn không?"
Lâm Thành: "Cháu không biết."
"Nói đơn giản thì là ông ấy không thích tôi, dùng một cách thức khiến tôi không thể chấp nhận được." Vương nữ sĩ nói, "Nó chưa kể với cậu phải không? Về gia đình của nó."
Lâm Thành kháng cự: "Cháu không muốn biết."
Vương nữ sĩ cười nhạt.
"Tôi biết, cậu hẳn là một đứa trẻ ngoan. Tôi đã xem qua lí lịch của cậu, cậu đã vào giới giải trí nhiều năm, cần cù chăm chỉ, giản dị thành thật, nếu thực sự có ý xấu gì, không đến mức nhiều năm lăn lộn vậy rồi mà vẫn không nổi. Tôi tuy rằng chưa xem phim điện ảnh cậu đóng, nhưng đánh giá từ thư kí của tôi về cậu cũng rất không tồi, làm một diễn viên xuất thân không chính quy, tôi có thể tưởng tượng được nỗ lực của cậu mấy năm nay. Đây là chuyện rất tốt." Vương nữ sĩ nói, "Tôi cũng hiểu được vì sao Trạch Văn lại thích cậu. Tôi bằng lòng tin rằng cậu là một người đơn thuần."
Lâm Thành ngẩng đầu.
Vương nữ sĩ nói tiếp: "Tính cách của cậu như vậy, dưới tình huống không được nâng đỡ, không thích hợp với giới giải trí. Nhưng con trai tôi, lăn lộn trong giới lâu hơn cậu, sâu hơn cậu, bối cảnh cũng mạnh hơn cậu. Điều kiện sinh hoạt của nó tốt hơn cậu rất nhiều, chưa bao giờ băn khoăn tới vài thứ cậu sẽ băn khoăn kia. Nói trắng ra, địa vị của cậu và nó vốn đã không ngang bằng. Thế nên nó chỉ cần đối xử với cậu tốt một chút, cảm giác trong lòng cậu sẽ được phóng đại lên. Thậm chí trở thành một ân tình. Giống như tình cảm giữa thầy giáo với học sinh, huấn luyện viên với học trò vậy. Không thể nói tình cảm giữa họ không chân thành tha thiết, nhưng đó là tình cảm không công bằng, bị hoàn cảnh ảnh hưởng, cậu có hiểu ý tôi không?"
Lâm Thành nói: "Cháu rất hiểu đó là tình cảm như thế nào."
Vương nữ sĩ nói: "Nó chưa từng nhắc về cậu với tôi."
"Đàn ông thực ra không chung tình giống như cậu tưởng tượng vậy đâu. Khi họ thích cậu, sẽ nói ra những lời rất dễ nghe. Nhưng sự thật là, cậu không thể mất đi họ, còn họ lại có thể bỏ cậu qua một bên." Vương nữ sĩ nói, "Trước kia nó là một thẳng nam, từng thích con gái, thậm chí ngay cả công việc quay phim, cũng là bị cô gái kia ảnh hưởng. Nó theo đuổi tự do, không thích trói buộc. Yêu cầu của nó rất nhiều, dã tâm lại bừng bừng, chỉ là trong giới điện ảnh này, cũng không hoan nghênh đồng tính luyến ái. Nó cũng rất ghét người khác chỉ chỉ trỏ trò nó, nó cũng đã từng rất ghét đồng tính. Những chuyện này nó đã bao giờ nói cho cậu biết chưa?"
Trong đầu Lâm Thành vang lên tiếng ong ong.
"Nó có thể ổn định cuộc sống, tôi cũng mong nó được ổn định. Tôi đã năm mươi rồi, không muốn chịu đựng cú sốc nào nữa, cũng không muốn quản những chuyện xảy ra trong gia đình, bắt nó phải lựa chọn nữa. Như vậy quá khó coi. Chỉ là tôi tin, chờ nó tới tuổi này của tôi rồi, sẽ tỉnh táo lại." Vương nữ sĩ nói, "Nó thích cậu, rất có thể là phản ứng trái chiều do bóng đen từ gia đình. Nó không có dũng khí để kiên trì tới cùng đâu. Tôi là muốn tốt cho cậu, đừng lún vào quá sâu."
Ngón tay bị nắm chặt thành đấm đặt dưới bàn của Lâm Thành có hơi trắng bệch lại.
Lúc này, điện thoại đặt bên người Lâm Thành reo vang. Anh rút điện thoại ra khỏi túi, trên màn hình là cái tên của người đã khiến anh vô thố kia.
Vương Trạch Văn: Mẹ anh tìm em?
Vương Trạch Văn: Bà ấy đã nói gì với em rồi?
Vương Trạch Văn: Nghe máy đi.
Vương nữ sĩ hỏi: "Là nó phải không?"
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ngón tay Lâm Thành lướt trên màn hình điện thoại, ngón tay bồi hồi giữa ấn nghe hay là cúp máy.
Vương nữ sĩ nói: "Cậu suy nghĩ cho kĩ đi. Bây giờ chia tay, cậu còn có thể coi như là tôi bắt ép cậu, nó sẽ không bạc đãi cậu, tôi cũng có thể giúp đỡ cậu rất nhiều. Cậu muốn thành công thế nào, tôi đều có thể giúp cho cậu."
Điện thoại rung lên không ngừng, lòng bàn tay Lâm Thành cũng túa đầy mồ hôi. Cái tên kia không ngừng lập lòe, như nôn nóng thúc giục.
Lâm Thành cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ấn ngón tay xuống. Sau đó đặt điện thoại đã kết nối lên bàn.
"Cháu xin lỗi. Chuyện tệ nhất cháu có thể tưởng tượng ra, không phải là một ngày trong tương lai, anh ấy nói với cháu rằng tôi không thích cậu." Lâm Thành hít sâu một hơi, giọng nói khó nén được sự run rẩy, "Mà hoàn toàn ngược lại."
Vương nữ sĩ: "Người trẻ tuổi."
"Mẹ!"
Không cần bật loa ngoài, giọng nói của Vương Trạch Văn vẫn vang dội truyền ra từ di động, có thể thấy được rõ sự tan vỡ của hắn lúc này.
"Mẹ nghe máy đi!"
Vương nữ sĩ bình tĩnh cầm điện thoại lên, đặt bên tai.
"Mẹ đã nói với em ấy những gì?" Vương Trạch Văn đỏ mắt nói, "Mẹ đừng làm như vậy."
Vương nữ sĩ nói: "Con cho rằng ta là hạng người thế nào? Ta chỉ đang kể lại sự thật cho cậu ta, về cuộc sống trước kia của con."
"Sự thật nào? Con không hề! Trước kia con đã không thích phụ nữ, con thích cô ta khi nào?!" Vương Trạch Văn phát điên kêu lên, "Mẹ, con thực sự ghét cô ta, là thật sự chán ghét! Đó không phải là kiểu trêu chọc, bắt nạt một người khi thích người đó, chơi như vậy có gì vui? Con khi thích một người, nhất định phải đưa cho người ấy mọi thứ tốt đẹp nhất! Nhìn con cũng đâu giống một thằng ngu mà, đúng không?"
Vương nữ sĩ nói: "Được rồi, mẹ không muốn cãi nhau với con."
Vương Trạch Văn: "Mẹ đừng nói như vậy với em ấy. Con cầu xin mẹ. Em ấy không có lỗi gì cả."
Vương nữ sĩ: "Vậy con cảm thấy ta mới là người có lỗi?" Vương Trạch Văn khô khốc đáp lại: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, là do con bắt đầu trước."
Vương nữ sĩ nói: "Chuyện phát triển tới ngày hôm nay, không còn là vấn đề ai bắt đầu trước, cả hai đều giống nhau. Con không nghe lời, ta chỉ có thể tìm tới cậu ta."
Lâm Thành động đậy, muốn đứng lên. Vương nữ sĩ lại giơ tay ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
Thấy Vương Trạch Văn không nói lời nào, Vương nữ sĩ lại nói: "Trạch Văn, cả đời con có thể gặp được bao nhiêu người, con còn trẻ như vậy."
Vương Trạch Văn: "... Nhưng con chỉ muốn ở bên em ấy. Con cũng chỉ gặp được một người như thế."
""Ta là vì tốt cho con", những lời này ta nghĩ con cũng không thích nghe, nhưng suy nghĩ của ta chính là như thế." Vương nữ sĩ nói, "Ta biết con có thể hiểu được. Thứ tình cảm lớn nhất con người không khống chế được, không phải là con muốn thế nào, mà là sẽ như thế nào. Ta mong con có thể lí trí suy nghĩ, cũng là suy nghĩ cho ta. Ta rất mệt."
Vương Trạch Văn thở ra một hơi thật dài.
Hắn thà rằng mẹ mình cuồng loạn, oán giận, cũng không muốn bà nói từng lời sắc nhọn như thanh đao đâm vào ngực như vậy.
Hắn không phản bác được, chỉ là cố tình, những lời này quá khó tiếp thu.
Vương nữ sĩ nói: "Muốn nói tới cả đời, chờ cả đời trôi qua đã rồi hãy nói. Con có biết cả đời xa lắm không? Hứa mà không làm được, con sẽ hại cậu ta, cậu ta cũng sẽ hại con."
"Con phải làm sao mới có thể chứng minh được chuyện trong tương lai đây?" Vương Trạch Văn cười khổ nói, "Mẹ quá ác độc."
"Cả hai đều có nhược điểm, ta cũng không còn cách nào, bằng không ta làm sao có thể nhẫn tâm như vậy với con." Vương nữ sĩ nói, "Bây giờ hạnh phúc, tương lai hối tiếc cũng không kịp."
Vương Trạch Văn: "Con tự mình đưa ra quyết định, con sẽ không hối tiếc không kịp."
"Không phải là chuyện gì con muốn làm cũng có thể làm được." Vương nữ sĩ rất bình tĩnh nói, "Ví dụ như chuyện con muốn giành được giải thưởng, con đã giành được chưa?"
Vương Trạch Văn: "..."
Vương Trạch Văn: "Vậy nếu con giành được thì sao?"
"Vậy chờ con giành được đi đã rồi hãy nói." Vương nữ sĩ nói, "Con muốn thì cứ tới đây đi. Ta rất bận, cúp máy trước."
Bà trực tiếp cúp máy, trả điện thoại lại cho Lâm Thành.
Lâm Thành: "Cô..."
Vương nữ sĩ cắt lời anh: "Tôi đưa cậu về đoàn phim trước. Tôi vẫn mong cậu có thể suy xét một chút, mọi người đều bớt ưu phiền"
Sau khi Vương nữ sĩ đưa Lâm Thành trở lại, cũng chưa đi ngay. Mà ngồi cạnh đạo diễn Hoàng, xem anh diễn.
Ánh mắt của bà rất có lực xuyên thấu, làm cả người Lâm Thành đều không dễ chịu. Mà sự tồn tại của bà, cũng làm cho đoàn phim có chút lời bàn tán này nọ. Dù sao chuyện này nhìn thế nào cũng rất khác thường.
Vương nữ sĩ chưa từng xuất hiện ở bất kì một đoàn phim nào, bởi vì bà không phải là người trong giới giải trí.
Mãi tới tận chiều muộn, bà cuối cùng mới rời khỏi. Đạo diễn Hoàng tự mình tiễn bà.
Vương Trạch Văn rất nóng vội, hắn muốn chạy tới, chỉ là hắn bị Vương nữ sĩ phái tới một nơi hẻo lánh, không mua được vé về ngay.
Hắn nhắn tin cho Lâm Thành, nhưng Lâm Thành còn phải làm việc, không nhắn lại ngay được, tới tối khi kết thúc công việc, anh mới cầm máy lên nhắn lại cho hắn.
Vương Trạch Văn: Anh tới đó đây, em đừng đi đâu cả, có được không?
Lâm Thành: Được.
Vương Trạch Văn: Anh yêu em. Lâm Thành, tin anh được chứ?
Lâm Thành: Em cũng yêu anh.
Vài lời ngắn ngủi, hình như đã làm cả hai người đều bình ổn trở lại. Câu nói tiếp theo cũng không mang theo lo âu nồng đậm nữa.
Vương Trạch Văn: Anh rất nhớ em.
Lâm Thành: Em cũng vậy.
Vương Trạch Văn: Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, ngày mai anh có mặt.
Lâm Thành: Được. 【ôm mặt】