“Cậu là người quái dị sao?” Đây là câu nói thứ hai Trần Lập Hạ nói với Ngôn Dĩ Luật.
Ngôn Dĩ Luật vẫn lắc đầu, cô bé trước mặt rất đáng yêu, cậu cũng chỉ có một câu này để hình dung, xinh đẹp, đáng yêu, một cô bé giống mẹ Dung, đây là hình dung của cậu đối với cô bé trước mặt này.
Nhưng cậu lại không thể nói được lời nói dễ nghe như vậy…, đối với cậu mà nói có thể sử dụng ngôn ngữ đã là cực hạn.
Lập Hạ nhìn chằm chằm vào Ngôn Dĩ Luật, nhìn rất lâu, ngay cả nhóc béo cũng cảm thấy Lập Hạ lúc này là đang “thiên vị” Ngôn Dĩ Luật, muốn đi lên rời đi sự chú ý của Lập Hạ, tay còn chưa đưa tới, còn không kịp bắt lấy Lập Hạ liền thấy cô bé đột nhiên giống như con thỏ nhỏ nhảy đến trước mặt của Ngôn Dĩ Luật.
“Mắt phải nhìn cậu thật kỹ mới được.”
Lập Hạ nói với Ngôn Dĩ Luật.
Hai tay đột ngột bưng lấy mặt của Ngôn Dĩ Luật:
“Ah, người quái dị này nhìn cũng thật tốt nha.”
Ngôn Dĩ Luật bị một đôi bàn tay nhỏ bé nóng bỏnh đột nhiên xuất hiện hù dọa rồi, vội vã lắc đầu, cũng không biết ý nói là cậu không phải người quái dị, hay là nói cậu đang lúng túng.
Vô luận là ý nào trong hai ý đấy, Trần Lập Hạ cũng không mấy quan tâm.
Nhóc béo làm bộ muốn kéo Trần Lập Hạ ra, đây chính là búp bê mà cậu ta vừa ý, dựa vào cái gì mà kẻ quái dị này vừa đến, lại có thể cướp đi lực chú ý của cô bé.
Không nghĩ tới Trần Lập Hạ lại giơ tay đẩy lại, đẩy nhóc béo ngã trên mặt đất, sau đó đứng về phía Ngôn Dĩ Luật, không chút kiêng kỵ xoay người đối mặt với đám người nhóc béo, thập phần anh dũng nói:
“Người quái dị này là người của ta ah! Chỉ có ta mới có thể khi dễ hắn! Ai để khi dễ hắn ta liền đánh người đó!”
Trần Lập Hạ lớn tiếng nói chuyện dọa sợ đến nhóc béo, lời nói đều nghẹn ở cổ họng. Phải mất một lúc lâu cậu ta mới tức giận muốn đánh Ngôn Dĩ Luật, trong miệng còn kêu la “mày đoạt búp bê của tao!”, thời điểm chân sắp đá đến, Trần Lập Hạ nâng bắp chân đi một đôi tất chân màu trắng cùng với chiếc giày công chúa màu đỏ, một cước đạp nhóc béo ra.
Sau đó nhóc béo kia liền đặt mông ngồi ở trên mặt đất, cũng không biết là ngã đau, hay là quá mất mặt, liền oa oa khóc lên, đại khái là người béo cho lên sức lực lớn, thằng nhóc kia la khóc đến tê tâm liệt phế, kinh thiên động địa.
Chuyện sau đó chính là mẹ của nhóc béo đến, Trần Lập Hạ nhất thời đỏ cả hai vành mắt, cổ họng khàn khàn khóc với mẹ của nhóc béo, nói nhóc béo khi dễ cô bé muốn đánh cố bé, nhóc béo cùng mấy câu nhóc đi theo đều một mực nói “không phải, không phải.”
Mẹ của nhóc béo hoàn toàn không tin lời nói của đứa con nghịch ngợm nhà mình…, sờ sờ đầu Trần Lập Hạ, sau đó quở trách nhóc béo một tràng, nói nào là đi khi dễ nữ sinh còn dám khóc, nào là bà không có một đứa con trai mất mặt như vậy.
Từ đó về sau, Trần Lập Hạ trở thành bá chủ một phương trong cái cư xá này, nhóc béo trở thành tiểu tùy tùng trung thành, ngược lại không ai dám lại khi dễ Ngôn Dĩ Luật nữa rồi.
Ngoại trừ Trần Lập Hạ.
Chỉ là Trần Lập Hạ thấy khi dễ Ngôn Dĩ Luật cũng không sao cả, đại khái là tuy cậu ít nói cùng trầm mặc, nhưng đối với cô bé vẫn rất tốt đấy, trong nhà có đồ ăn ngon đều mang ra cho cô bé, coi như là tiểu tùy tùng trung thành của cô bé a.
Trần nữ vương dùng sức mạnh để duy trì thống trị của mình, nhóc béo cùng Ngôn Dĩ Luật dưới thống trị của cô bé đã có thể hài hòa ở chung, nhóc béo sợ Ngôn Dĩ Luật cáo trạng với Trần Lập Hạ, lại nói Ngôn Dĩ Luật cũng không đi trêu chọc hắn mấy thứ gì đó, nhóc béo cũng sẽ không tự tìm mất mặt đến khi dễ cậu.
Mẹ của Ngôn Dĩ Luật ngược lại rất yêu thích Trần Lập Hạ, thứ nhất là bởi vì từ sau khi Trần Lập Hạ “nhập trú” cư xá, con của bà cũng đã có “bằng hữu”, thứ hai, thực sự là cô bé này cũng khiến cho người khác cảm thấy yêu thích, giọng nói ngọt ngào lại đáng yêu.
Mẹ của Lập Hạ ngược lại lại rất yêu thích đứa con thứ hai của nhà họ Ngôn, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại rất ổn trọng cùng hiểu chuyện, làm việc rất có trật tự, vừa có gia giáo, lại cự kỳ nhã nhặn, cùng với bé con Lập Hạ nhà mình chỉ biết chạy nhảy hoàn toàn là hai thế cực đối lập.
Người hai nhà cũng thường xuyên ăn cơm với nhau, hai người mẹ của hai nhà đều có đủ loại ghét bỏ đối với con cái nhà mình.
Mẹ Trần một mực tâm niệm Lập Hạ, một bên gắp rau vào bát cơm của cô bé, ngoài miệng nói không ngừng:
“Con nhìn người ta xem, an tĩnh im lặng đấy, dáng vẻ này của con, đối lập hoàn toàn.”
Miệng của Lập Hạ méo đến độ có thể treo được dầu hũ rồi.
Nhưng mẹ Ngôn lại một mực nói:
“Đừng nói nó như vậy, quá an tĩnh, có chuyện gì cũng không chịu nói, cần tiểu hài tử hiểu chuyện như vậy làm gì.”
Mẹ Trần hâm mộ không thôi, liên tục nói:
“Lập Hạ nghịch ngợm như vậy có gì tốt, ba ngày vài hôm lại đánh nhau cùng với mấy đứa bé ở bên ngoài, ôi, mới dọn nhà đến ah, đã xưng bá ở trong cái cư xá này rồi, rõ ràng là một cô bé lại thích nghịch ngợm nháo loạn như vậy đấy.”
“Tôi vẫn thấy trong nhà náo nhiệt một chút mới tốt, Lập Hạ như vậy, tôi thấy thích nhất rồi.”
“Dĩ Khoan nghe lời như vậy, tôi rất muốn nhận nó làm con nuôi a.”
“Chúng ta bây giờ còn không phải là đang nhận thân ấy ư, tôi cũng muốn nhận Lập Hạ làm con gái của tôi a, nhưng như vậy lại sợ cô đau a.”
Lập Hạ ngồi ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện lại chưa từng nhắc tới Ngôn Dĩ Luật, mẹ của cô bé ghét bỏ cô bé quá ồn ào quá nghịch ngợm, mẹ Ngôn lại không thích con trai quá hiểu chuyện, vậy còn Ngôn Dĩ Luật này thì sao.
Cắn cắn chiếc đũa, Trần Lập Hạ cũng không xen vào, chỉ là người hai nhà ăn cơm với nhau, Ngôn Dĩ Luật rõ ràng đang ngồi bên cạnh, lại giống như một người trong suốt, một người lẳng lặng gắp thức ăn.
Nghe hai bà mẹ nói chuyện phiếm rất nhàm chán, Lập Hạ lại thấy thích khi nhìn Ngôn Dĩ Luật lẳng lặng gắp rau ăn.
Về sau nhìn nhiều lần, Lập Hạ phát hiện Ngôn Dĩ Luật cũng không kén ăn, đồ ăn gì gần với cậu, cậu đều ăn đồ ăn đấy.
Vì để khảo nghiệm Ngôn Dĩ Luật có đồ ăn nào thấy chán ghét hay không, Lập Hạ đem tất cả đồ ăn mà bằng hữu của cô bé thấy chán ghét chọn lựa cùng với mẹ Trần, ngay cả mướp đắng cùng rau cần mà cô bé chán ghét cũng chọn, mẹ Trần không nghĩ nhiều như vậy, còn tưởng rằng con mình cuối cùng đã bắt đầu ngoan ngoãn ăn rau quả rồi, lúc nấu ăn còn rất vui sướng.
Mà Lập Hạ thì chính là nhìn Ngôn Dĩ Luật ăn rau, vô luận là rau cần mướp đắng, ớt xanh cà rốt, cậu đều ăn, đồ ăn xa một chỗ ngồi của cậu một chút, cậu tuyệt đối sẽ không đứng lên đi gắp, đương nhiên cũng không có ai gắp cho cậu.
Cậu một mực buông ánh mắt xuống, giống như không nhìn qua những người đang ăn cơm cùng mình ở trước mặt, chỉ có ngẫu nhiên liếc mắt nhìn cô bé một cái.
Trần Lập Hạ khi còn bé đã biết quan sát nét mặt, có thể coi là một kẻ có tâm cơ, có thể đoán được ý tứ của gia trưởng hai nhà, nhưng cô bé lại không thể hiểu được ý tứ trong mắt của Ngôn Dĩ Luật là gì.
Ánh mắt của cậu rất bình tĩnh, thật giống như cô bé chẳng qua chỉ là một người xa lạ đi ngang qua mà thôi.
Thời điểm Lập Hạ nghĩ như vậy liền cảm thấy một cỗ tức giận khó hiểu, cô bé rõ ràng là lão đại của cậu, bảo vệ cậu như vậy, còn giúp cậu đánh nhóc béo, cậu lại coi cô bé giống như một người không quan hệ không quan trọng như vậy.
Nhưng Lập Hạ lại không phát tác, cô bé chỉ nhìn hai đĩa rau xanh bày ở trước mặt của cậu ngày hôm nay, cậu chỉ gắp tới tới lui lui hai đĩa rau xanh kia để ăn.
Lập Hạ nhìn liền hiểu được người quái dị này cũng đáng thương đấy chứ, giơ tay đến đĩa thức ăn ở khá xa gắp một khối thịt trong đĩa thức ăn đặt vào trong bát của cậu.
Hành động rất nhỏ này, lại đưa tới chú ý của Dĩ Luận vẫn một mực trầm mặc ăn cơm.
Cậu quét mắt liếc nhìn Trần Lập Hạ, miệng há ra muốn nói gì đó, đầu lông mày cũng đã nhăn lại, tuy cậu không nói lời nào nhưng Lập Hạ lại có thể hiểu được lời mà cậu muốn thốt ra kia có bao nhiêu oán giận.
Nhưng Ngôn Dĩ Khoan lại chứng kiến Ngôn Dĩ Luật lẳng lặng đem khối thịt kia ăn hết, rồi không nói thêm gì nữa.
Mà rõ ràng mẹ Ngôn cũng chú ý tới, nhưng không nói chuyện, mẹ Trần thì chỉ nhìn thoáng qua Trần Lập Hạ.
Hai bà mẹ vui sướng nói chuyện với nhau liền dừng lại, lưu lại một bàn trầm mặc. Ai cũng đoán không ra ý tứ của ai.
Ngôn Dĩ Luật lại bắt đầu từ một khối thịt này, chính thức bắt đầu để ý đến Trần Lập Hạ.
Làm bạn đi đường cùng cô, vĩnh viễn sẽ không ngại lâu, anh cũng sẽ không biết mệt, cứ như vậy một đường đi tới cổng khu cư xá, một đường đi về, người qua đường đối với hai người bọn họ đã thành một đường chú ý, Lập Hạ lại cảm thấy không có gì là không đúng.
“Anh còn nhớ không, trước kia chúng ta cãi nhau ở trên đường, bọn họ cũng nhìn chúng ta như vậy.”
Lập Hạ nhớ lại trước kia:
“Nhưng cũng chỉ có em phát giận, anh mới không tranh cãi cùng em, đúng không.”
“Sau đó em tức giận chạy trốn, chạy chưa được hai bước liền bị trẹo chân, đụng một cái là thấy đau nhức, sau đó em muốn anh cõng em về nhà.”
Lập Hạ vung túi xách, lời nói giống như đang làm nũng:
“Anh nhất định nhớ rõ, anh nha, nhất định sẽ không quên chúng ta từng trải qua chuyện đấy.”
“Mẹ của em sẽ tức giận khi thấy anh cõng em về nhà.”
Ngôn Dĩ Luật sau khi đi vào trong cư xá liền nhẹ nhàng thả Lập Hạ xuống, sợ cô giẫm trên đôi giày cao gót cao đến kinh người kia chân của cô có thể sẽ thật sự bị trẹo.
“Sợ cái gì, về sau anh còn phải cõng em lên xe hoa.”
Trần Lập Hạ không để ý tới lời nói của Ngôn Dĩ Luật…, tiếp tục chặt chẽ khoác tay của anh.
Cô còn nổi lên ý định xấu dùngnử người trên của mình cọ cọ ma sát vào người của Dĩ Luật.
Cô hiếu kỳ đã lâu, anh như vậy, ở phương diện kia có thể cũng không bình thường hay không, hay là anh đối với phương diện kia cũng sẽ có động lực tự điều khiển đáng sợ này a.
Ngôn Dĩ Luật quả nhiên nhẹ nhàng tránh thoát khỏi trói buộc của cô, Trần Lập Hạ lúc này mới tươi cười đắc ý.
Cô mới không lo lắng bắt không được anh, kỳ thật anh vẫn một mực đứng im, là cô rút lui.
Lúc này đây cô tuyệt đối sẽ không rút lui, cũng sẽ không lừa gạt mình nữa, gặp quỷ rồi thân cận, gặp quỷ rồi lo lắng.
Hai người cứ đi sát vào nhau như vậy, đi tới trước cửa hai nhà, Lập Hạ chỉ chỉ cửa sổ:
“Không gặp không về.”
Ngôn Dĩ Luật nhìn Trần Lập Hạ đi vào nhà, nhìn cánh tay của mình được cô ôm đến giờ vẫn còn lưu lại độ ấm.
Có thật không vậy.
Anh đã từng tuyệt vọng, đã từng hiểu rõ, đã thôi miên chính mình, thỏa mãn a, đứng ở đằng xa, liếc mắt nhìn cô đi ngang qua, như vậy là đủ. Hóa ra chỉ cần cô lại một lần nữa tới gần, anh sẽ không thể kiềm chế như vậy, lúc trước những cái…kia đối với kiên trì của chính anh, tất cả đều nát bấy như chưa từng được phong ấn qua, không dấu vết biến mất.
Cô thật sự trở về rồi, thật sự sẽ không đi nữa.
Ngôn Dĩ Luật cứ ngây ngốc đứng trước cửa ra vào như vậy, nhìn Lập Hạ vào nhà, trước khi đóng cửa cô còn vẫy tay với anh, hoàn toàn không kiêng kỵ mẹ của cô sẽ nhìn thấy.
Lập Hạ sau khi vào nhà, mẹ Trần liền kêu cô đi phòng bếp mang bát canh nóng lên để uống.
Lập Hạ làm theo, cầm cái thìa khuấy bát canh ngồi bên người mẹ Trần còn đang mải xem kịch truyền hình.
“Mẹ.” Lập Hạ nói.
“Ừ?” Mẹ Trần rõ ràng tỏ vẻ chính mình đang rất hào hứng, nhân vật nữ chính đang thẳng thắn nói với nhân vật nam chính tại sao mình muốn rời đi, kế tiếp sẽ là tốt đẹp rồi, vừa đúng lúc này Lập Hạ liền nói chuyện, đã cắt đứt chuyên tâm xem tivi của bà.
“Con muốn nói cái gì thì nói mau, đang đến đoạn tốt đẹp đây này.”
“Con quyết định muốn kết hôn.”
Trần Lập Hạ nói một câu mây trôi nước chảy, giọng nói rất bình tĩnh, giống như đây chỉ là một câu trần thuật muốn nói trưa nay mình muốn ăn gì.
“Ừ.” Mẹ Trần rõ ràng không để ý, sau đó đợi đến khi xác nhận lại mình vừa mới nghe được cái gì, âm điệu XÍU…UUU! Âm điệu thoáng chốc được kéo cao lên:
“Con nói cái gì? Con muốn kết hôn?”
Âm thanh nói chuyện quá lớn, trực tiếp kinh động đến cha Trần đang xem sách ở trên tầng hai, ông liền vội vàng đi xuống.
“Con muốn kết hôn với ai, trước kia Cố Ngữ Tinh giới thiệu cho con chính là cái người mới du học về?”
Mẹ Trần vội hỏi, bà thúc dục con gái kết hôn cũng đã lâu, con gái đột nhiên xuất hiện nói muốn kết hôn như vậy, nói cái gì bà cũng sẽ không đồng ý:
“Điều kiện thật tốt cũng phải tiếp xúc một thời gian mới có thể quyết định kết hôn hay không kết hôn ah, các con mới quen biết nhau bao lâu ah.”
“Đúng vậy, con gái ah, con cần phải hiểu rõ ràng ah.”
Cha Trần cũng bị dọa sợ.
“Không phải là cái người hiếm thấy kia.”
Lập Hạ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.
Mẹ Trần nhìn cái nụ cười này của cô mí mắt liền kinh hoàng, con gái của bà khi nở nụ cười không hở răng hai mắt hơi hơi nheo lại như lúc này, thật giống như ác ma, trước kia khi cô có nụ cười như vậy, là tới để thông báo cho bọn họ một tiếng cô sẽ rời khỏi thành phố này, vừa đi chính là ba năm, năm mới cũng không trở về.
Vừa về đến nhà liền điên cuồng đi xem mắt, hiện tại còn đáng sợ hơn, về nhà liền nói muốn kết hôn.
Cái nụ cười này của cô thật giống như chỉ đơn thuần là nói với người nhà một tiếng là được, mà bọn họ cũng không có thời gian để đi cò kè mặc cả.
“Con đừng dọa mẹ, vậy là ai a?” Mẹ Trần hỏi.
“Ngôn Dĩ Luật.”
Nụ cười như ác ma trên mặt của Lập Hạ không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại nụ cười bên khóe miệng còn khơi gợi lên độ cong càng lớn.
Nhìn hai mắt con gái cong cong, Mẹ Trần thấy được khẳng định cùng chấp nhất tuyệt đối.