Khương Thục Đồng từ dưới đất khó khăn đứng lên, vẫn là tử cung nhiễm lạnh, xem ra cô phải kê thêm ít thuốc mới được, rất rõ ràng lần trước kê lượng thuốc làm ấm tử cung đã không đủ rồi.
Khương Thục Đồng đứng dậy, phút chốc sà vào lòng của Từ Mậu Thận, khóc lớn.
Từ Mậu Thận vỗ lưng cô, “đừng khóc, đừng khóc, sẽ qua cả thôi!”.
Khương Thục Đồng nghĩ cũng đúng, đây chỉ là bắt đầu, rồi sẽ có một ngày, những nỗi đau này sẽ biến thành sẹo, mặc dù nhìn thấy, nhưng chung quy sẽ không cảm nhận được.
……
Gần đây vì công xưởng của Khương Thục Đồng muốn khuếch trương quy mô, nhưng công nhân không đủ, công nhân cũng không phải dễ tìm như vậy, cho dù tìm đến trung tâm giới thiệu việc làm, nhưng những công nhân có tay nghề biết may quần áo cũng rất khó tìm.
Vả lại, cô gần đây ở Thượng Hải cũng nhận một đơn hàng, quy định thời gian hoàn thành, công nhân vẫn chưa tìm được, Khương Thục Đồng rất căng thẳng.
Những người này, chỉ có thể tạm mượn từ những người cùng ngành thôi.
Nói ra cũng không tình cờ, vừa hay công ty của Từ Mậu Thận cùng 1 mái nhà với cô, cũng là công ty phục trang.
Cho nên Khương Thục Đồng chỉ có thể nhờ anh giúp đỡ.
Vừa may, trước tết Từ Mậu Thận vừa tuyển hai trăm người, những người này, anh vừa đào tạo xong, vả lại, công xưởng của anh tạm thời cũng không dùng đến nhiều người như vậy, vui vẻ đồng ý, cho Khương Thục Đồng năm mươi người.
Hai người lúc nói lời này, là ở trên ghế sô pha ở nhà, Khương Thục Đồng cảm ơn Từ Mậu Thận.
“đều là người một nhà cả, cám ơn gì chứ!” Từ Mậu Thận căn bản không hề để trong lòng.
Khương Thục Đồng có chút ngượng ngùng nói, “đúng”.
Từ Tranh Dương ở kế bên làm bài tập, nhìn thấy dáng vẻ của Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng, tuy trong lòng vui, nhưng là một đứa trẻ, nó luôn cảm thấy giữa hai người lớn này thiếu rất nhiều rất nhiều thứ, còn về thiếu cái gì, nó không nói ra được.
Nếu như nó lớn thêm mười mấy tuổi, thì sẽ biết được hai con người này quá yên bình, tôn trọng nhau như khách, cẩn thận dè dặt cũng rất nhiều thứ.
Thiếu mất tình ý nồng nàn của một gia đình bình thường.
Khương Thục Đồng yên tâm trong lòng, liền lên lầu ngủ.
Những ngày này, công xưởng của Khương Thục Đồng trừ những đơn hàng ở Thượng Hải ra, làm cô thấy kì lạ là, lại có một số đơn đặt hàng cá nhân, đều chỉ điểm đích thân cô thiết kế, bởi vì giá cả của những bộ trang phục này rất cao, vả lại khách hàng thường một lần đặt rất nhiều bộ, chỉ đích danh Khương Thục Đồng thiết kế.
Gần đây loại khách hàng như vậy đặc biệt nhiều, Khương Thục Đồng có chút khó hiểu.
Nhưng cho dù hiếu kì, cũng không thể hỏi khách hàng.
Lần lần lượt lượt những khách hàng như vậy có đến mười mấy người, vả lại mười mấy người khách này đều có một điểm tương đồng, xuất thân đại phú đại quý, người trẻ trung xinh đẹp, vô cùng kiêu ngạo, do đó thái độ đối với Khương Thục Đồng cũng không tốt, vả lại, bọn họ vừa đến, liền chú ý quan sát cơ thể Khương Thục Đồng, ánh mắt soi sét rất nham hiểm.
Có điều, khách hàng là thượng đế, Khương Thục Đồng muốn kiếm tiền của họ, do vậy, không để ý nhiều.
Lúc đo đạc cho bọn họ, cô quỳ xuống đất, bộ dạng lịch sự lễ độ chuyên nghiệp.
Dường như mỗi lúc như vậy, những khách hàng đó liền đạt được cảm giác thõa mãn trong lòng, đầu ngẩng cao.
Trong đó có một lần, Khương Thục Đồng đo xong cho một vị khách hàng, khom lưng ghi lại số đo trên bàn, chỉ có thể nhìn thấy một bên của Khương Thục Đồng, máy tóc đen nhánh từ bên đó xõa xuống, dáng vẽ viết chữ không nói ra được sự dịu dàng, chuyên nghiệp.
“Cô Khương thật sự rất đẹp đó!” vị khách lần này tuy rằng cũng xuất thân tiểu thơ phú hào, nhưng thái độ cũng xem là không tệ.
Lúc nãy chẳng qua là nhìn thấy dáng vẻ viết chữ của Khương Thục Đồng, dịu dàng trầm lắng, nghĩ vậy liền buộc miệng nói ra.
Khương Thục Đồng chỉ cười, không biết vị khách này sao lại nói như vậy
Thông thường mà nói, người trực tiếp đến xưởng tìm nhà thiết kế để thiết kế thật sự không nhiều, nhưng những cô gái này, dường như đều có bản lĩnh thông thiên.
Khương Thục Đồng gần đây rất bận, những đơn đặt hàng số lượng lớn, đơn hàng nhỏ nhưng giá cao, cho nên gần đây, cô đều ở nhà xưởng, gần như không về biệt thự của Từ Mậu Thận.
Hôm đó, đi ngang phòng mẫu, bên trong truyền ra giọng nói điện thoại của một công nhân, “Anh còn muốn quay về ư? Tôi không muốn quay về đâu, công việc may quần áo, thời gian tuy dài, nhưng dù sao cũng nhẹ nhàng hơn ở công trường, vả lại, Khương tổng đối với bọn tôi rất tốt.”
Khương Thục Đồng chỉ nghe như thế, không đầu không đuôi, cũng không để trong lòng.
Còn về những cô gái đến may quần áo, Khương Thục Đồng nhanh chóng có đáp án.
Nguồn gốc là một trong những cô gái đó đến lấy quần áo, sau khi thay xong đồ, cô đứng trước kính thử đồ, mắt không ngừng ngắm ngía xăm xoi Khương Thục Đồng trong kính, có chút ý muốn khiêu khích.
“Rất đẹp đấy” Khương Thục Đồng cố ý lờ đi ý khiêu khích đó, ngữ điệu ôn hòa nói khách hàng mặc bộ quần áo này rất đẹp.
“Tôi và cô Khương, ai đẹp hơn?” người con gái trong kính, hỏi Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng cúi đầu cười mĩm, “Trong mắt tôi, khách hàng của tôi đều rất đẹp.”
“Vậy cô nói, Cố tổng sẽ thích tôi không?” khách hàng nữ hỏi.
Đột nhiên nghe thấy tên Cố Minh Thành, tim Khương Thục Đồng đập rất nhanh, không hiểu cô gái này tại sao lại nhắc đến anh ấy.
“Cố tổng bây giờ đang đi xem mắt, nghe nói đã xem mấy cô gái rồi, lại không vừa ý một ai. Cả Hải Thành này đều biết, cô Khương đá Cố tổng, cho nên, hôm nay tôi đến, là muốn xem thử phong cách ăn mặc của cô Khương, nghe nói trang phục cô mặc đều là xưởng tự thiết kế, cho nên, tôi đến tìm cô Khương thiết kế trang phục, cô Khương, cô nói, Cốn tổng sẽ thích tôi không?” nụ cười của cô gái đó rất cao ngạo, mang theo sự khiêu khích và không phục.
Vị khách này không hiểu, tất cả phụ nữ đều chạy theo Cố tổng, tại sao cô gái này lại vứt bỏ, gả cho Từ Mậu Thận?
Trong lòng cô ta hiểu là: do Khương Thục Đồng tái hôn, mà Cố Minh Thành lại là người đàn ông kim cương nổi tiếng, trong lòng Khương Thục Đồng không chịu nỗi áp lực này, nên lựa chọn Từ Mậu Thận cũng là tái hôn như mình.
Từ điều kiện về mọi mặt, cô và Từ Mậu Thận lại xứng đôi.
Khương Thục Đồng nghe mà ngây người, nói một câu, “Cố tổng thích loại người như thế nào tôi không rõ, không cách nào nhận xét bừa bãi, chỉ cần cô cố gắng là được!”.
Vị khách này nghiêng đầu lại, nói với Khương Thục Đồng một câu, “Thật sao?”.
Rõ ràng không tin lời nói của Khương Thục Đồng, ngữ khí nói chuyện lại mang thêm nhiều sự khiêu khích.
Khương Thục Đồng gật gật đầu.
Sau khi khách hàng rời đi, Khương Thục Đồng ngồi trên ghế.
Chuyện tình của cô và Cố Minh Thành, ở Hải Thành người người đều biết, truyền đi nhanh đến mỗi ngóc ngách ở Hải Thành đều biết, tất cả mọi người đều không hiểu một người phụ nữ từng ly hôn như cô, rốt cuộc mặt nào hấp dẫn Cố tổng, đều nói mắt Cố tổng mù rồi, hoặc cô đã cho Cố tổng uống thuốc gì rồi.
Mùa hoa đã kết thúc rồi.
Nghe nói anh bắt đầu xem mắt rộng rãi khắp nơi, cô rất vui.
Cuối cùng sẽ có người con gái khác bước vào cuộc sống của anh, Khương Thục Đồng cười.
Xem ra thời gian này, tất cả những người con gái đến tìm cô may quần áo đều ôm một tâm trạng như nhau,....hiếu kỳ Khương Thục Đồng, học hỏi phong cách ăn mặc từ Khương Thục Đồng, còn nữa, gây hấn với cô.
Có điều, nói đến ai đá ai, câu nói này lại từ đâu mà nói vậy.
Cô làm sao có thể đá Cố tổng?
Khương Thục Đồng xử lý xong đơn hàng của mười mấy cô gái này, tối nay liền về biệt thự của Từ Mậu Thận.
Từ Mậu Thận đang ngồi đó hút thuốc, anh rất ít hút thuốc, Khương Thục Đồng hỏi anh sao vậy.
Anh nói, “em có biết những người công nhân anh đưa em từ đâu ra không?”
Khương Thục Đồng nhớ lại những lời nói ngày hôm đó đi ngang phòng mẫu nghe được, lắc lắc đầu.
“Thục Đồng, anh xuất thân từ nông thôn, tuy rằng mười mấy tuổi đã rời khỏi nhà, chưa từng quay về, nhưng cuộc sống ở nông thôn anh biết, là kím tiền từ đất đai, rất khó khăn, tình trạng cuộc sống của họ anh hiểu”. Lúc Từ Mậu Thận nói những lời này, rất nôn nóng.
Những chuyện này, Khương Thục Đồng biết, nhưng cô không biết tại sao Từ Mậu Thận đột nhiên lại nói chỉ một đoạn như vậy, không đầu không đuôi.
“Những người này là hai trăm người mà lần trước công xưởng của Cố Minh Thành sa thải, anh nhận về xưởng của mình, tiến hành đào tạo họ, nhưng bây giờ, Cố Minh Thành lại muốn đòi lại những người này,” Từ Mậu Thận đột nhiên trở nên hấp tấp, “Những người này là những tay nghề thành thạo anh đào tạo qua, nếu đi như vậy, anh phải làm sao?”
Khương Thục Đồng cũng chau mày, lờ mờ nhớ ra, thời điểm đó lúc nhìn thấy những tin tức này, hợp đồng của những người này vẫn chưa hết hạn, bây giờ anh ấy có lí do để đòi về.
Có lẻ, cô ở phòng mẫu nghe được nhưng câu nói muốn quay về chính là quản đốc lúc trước của tập đoàn Minh Thành gọi điện cho họ, bảo quay về tập đoàn Minh Thành.
Cô chỉ là không nghĩ đến, Cố Minh Thành biến thành số kiếp cô không thể trốn thoát, hình như bất luận đi đến đâu cũng gặp anh ta.
Là Hải Thành quá bé nhỏ sao?
“Thục Đồng, chuyện này, em nói nên làm sao?” Từ Mậu Thận trưng cầu ý kiến cô.
“Em không muốn quản, chỉ cần chuyện có liên quan đến anh ấy, em đều không muốn quản” nói xong, Khương Thục Đồng liền lên lầu.
Chỉ muốn trốn anh ấy thật xa.
Tranh chấp giữa Từ Mậu Thận và Cố Minh Thành, bất luận cô đứng về phía ai, đều không tốt.
Bất quá thì năm mươi người ở nhà xưởng mình cô lại trả lại cho Từ Mậu Thận.
Có điều, liên tụy Từ Mậu Thận thành như vậy, cô thật sự không đành lòng.
Cô quyết định, chỉ cần Cố Minh Thành tìm thấy bạn gái, cô sẽ ly hôn với Từ Mậu Thận, đứng ở vị trí này, thật sự rất ngại, Niếp Thanh Thanh rất lâu không liên lạc với cô rồi, chắc có lẻ cũng biết chuyện của Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận, có lẽ cũng có những hiểu lầm sai lệch về Khương Thục Đồng
Khương Thục Đồng cũng ngại không liên lạc với Niếp Thanh Thanh.
Từ Mậu Thận vì chuyện này đã đến tìm Cố Minh Thành, dù sao thì cũng là chiến tranh giữa hai người đàn ông
Hai trăm người lận, số lượng công trình trong tay cũng không ít, đột nhiên cắt bớt, sẽ đối mặt với rất nhiều tổn thất.
“Minh Thành, hai trăm người đó của cậu, có thể để tôi mượn dùng không, chỉ dùng một tháng! Ban đầu là anh sa thải họ, bây giờ anh lại muốn đòi bọn họ về, sao mà làm sao cũng là anh có lý vậy?” Từ Mậu Thận bất lực, gần đây anh cũng không muốn có quan hệ gì với Cố Minh Thành, có điều không còn cách nào khác.
Cố Minh Thành cười nhạt, “Người của tôi, anh lấy đi, tôi tất có cách để cô ấy quay lại!”
Trong câu nói, “ấy” và “ấy” không phân biệt, vả lại, Từ Mậu Thận không không biết từ “ấy” của Cố Minh Thanh là chỉ thay hay là cái gì, bởi vì hai trăm người, nên là “bọn ấy” mà.
“Những người này, có một phần là ở xưởng của Thục Đồng, tôi sẽ cố gắng hết sức”
Nên nói là, trong câu nói này, Từ Mậu Thận cũng áp dụng một loại “sách lược”, bởi vì chỉ có cái tên Khương Thục Đồng mới có thể lôi kéo được Cố Minh Thành, Cố Minh Thành có thể làm bất cứ điều gì với anh, nhưng đối với Khương Thục Đồng, Từ Mậu Thận cá là anh ta sẽ không.
Quả nhiên, Cố Minh Thành trầm mặc một lúc, cười nhạt nói một câu, “dọa tôi?”.