Kiều Duyệt Nhiên đang ở bệnh viện, thứ sáu, anh Nam tan ca sớm, sớm đã về xem Tam Nhi rồi, cô liền rời khỏi trước để đi đến bệnh viện.
Tam Nhi đối với Kiều Duyệt Nhiên càng ngày càng khoan dung.
Dù sao, cô cảm thấy Tiểu Kiều và bạn trai cô ấy thật sự rất không dễ dàng gì!
Kiều Duyệt Nhiên leo lên giường Hứa Thế An ngủ, Hứa Thế An lay cô tỉnh dậy.
“Duyệt Nhiên, em có wechat này!” Hứa Thế An dựa vào đầu giường, ban nãy nhìn Kiều Duyệt Nhiên đang ngủ.
Anh biết cô rất mệt.
Bởi vì thi xong rồi, Kiều Duyệt Nhiên không cần thiết sử dụng sách cho lắm, cho nên, quên mất quyển sách đó vẫn còn để ở chổ anh Miêu.
“Ừm, cần, sau này đi học dùng, anh Miêu nếu anh đến nhà Tam Nhi, thì để ở nhà cô ấy đi, tôi hôm khác đến lấy.” Kiều Duyệt Nhiên trả lời.
“Tôi vừa hay đến bệnh viện, tiện thể đưa cho cô! Số phòng bệnh của cô bao nhiêu.” Miêu Doanh Đông lại hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên có chút lo sợ, từ trên ghế đứng dậy, rất hoảng loạn.
Hứa Thế An cho rằng Miêu Doanh Đông là một người sáu mươi mấy tuổi, anh ấy đến đây, lỡ như Hứa Thế An nhìn thấy, thì làm sao?
Có điều, Hứa Thế An đã cả một buổi chiều không ngủ rồi, một lát Kiều Duyệt Nhiên dỗ anh ngủ, đoán là người có thân phận như Miêu Doanh Đông, sẽ không ở trong bệnh viện lâu.
Kiều Duyệt Nhiên đã nói số phòng bệnh của Hứa Thế An.
Hứa Thế An hỏi cô sao vậy, sao lại hoảng hốt như vậy, cô nói với Hứa Thế An, không có gì, chuyện trong trường học, cô có một môn học, xuýt rớt môn, may mà qua rồi, còn nói Hứa Thế An rất lâu không nghỉ ngơi rồi, bảo Hứa Thế An đi ngủ.
Hứa Thế An liền cảm thấy Kiều Duyệt Nhiên chiều nay có chút kì lạ.
Người thường hay kì lạ, bản thân cũng không cảm nhận được sự kì lạ rồi, chỉ là ở một số tình tiết nhỏ sẽ phản ứng ra.
Hứa Thế An thật ra không ngủ được, anh muốn xem xem Kiều Duyệt Nhiên rốt cuộc muốn làm gì.
Khánh Du ngồi trên xe của Miêu Doanh Đông, cô cảm thấy Miêu Doanh Đông chổ nào cũng rất đẹp trai.
Cô cũng không kém à, tuy sự nghiệp gia đình không sánh bằng Miêu Doanh Đông, nhưng cũng không tệ.
“Ethan, anh đưa đến dưới lầu bệnh viện hay là đến phòng bệnh?” Khánh Du hỏi.
“Phòng bệnh!”
Khánh Du chỉ “Ồ” một tiếng.
Xem ra, chắc là một “người bạn nhỏ” rất quan trọng.
Đến dưới lầu bệnh viện, Miêu Doanh Đông không nhắn tin wechat cho Kiều Duyệt Nhiên, tự mình lên lầu, Khánh Du cũng đi theo.
Kiều Duyệt Nhiên đang vỗ lưng cho Hứa Thế An ngủ.
Cô cho rằng anh đã ngủ rồi.
Thật ra anh căn bản không có.
Anh chỉ muốn xem xem, Kiều Duyệt Nhiên rốt cuộc muốn làm gì.
Miêu Doanh Đông đi đến cửa bệnh viện, nhìn thấy bóng lưng của Kiều Duyệt Nhiên, đang vỗ lưng cho Hứa Thế An ngủ.
Cô lại vỗ cho anh ta ngủ!
Miêu Doanh Đông một tay cho vào túi, đứng trước cửa phòng bệnh, chau mày một cái.
Anh nhìn thấy người đó, đang nằm trên giường, có điều nhìn không rõ tướng mạo.
Thật ra mục đích thật sự lần này đến bệnh viện, cũng chẳng qua...
Là muốn nhìn thấy tướng mạo của người đó.
Khánh Du ở sau lưng anh.
“Kiều Duyệt Nhiên.” Miêu Doanh Đông gọi Kiều Duyệt Nhiên một tiếng.
Theo bản năng Kiều Duyệt Nhiên “ây” một tiếng, quay đầu nhìn thấy Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông đưa sách cho Kiều Duyệt Nhiên, định đi.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn thấy Khánh Du sau lưng Miêu Doanh Đông, có điều chỉ liếc nhìn sơ qua, ánh mắt không có gì khác thường chuyển sang hướng khác, nói với Miêu Doanh Đông, “Cám ơn anh Miêu đích thân đem sách cho tôi, cám ơn, thật ra anh đưa đến dưới lầu bệnh viện là được rồi, tôi tự đi lấy!”
Miêu Doanh Đông không nói gì, một tay cho vào túi đi rồi!
Quý phái gần chết.
Sự cao quý của anh, không phải là kiêu ngạo, là bình thường đã là dáng vẻ này, người bình thường, căn bản không thể lọt vào tầm mắt anh.
Hứa Thế An đã nhìn thấy người đàn ông đó, rất cao rất đẹp trai, rất quý phái.
Anh không biết người đàn ông này có phải là người từng ngủ chung với Kiều Duyệt Nhiên không.
Nếu như là một người đàn ông như vậy, Hứa Thế An...chấp nhận!
Bởi vì ban nãy Khánh Du đứng trước cửa phòng bệnh, lúc đi, Kiều Duyệt Nhiên cũng quay người lại rồi, Hứa Thế An nhắm mắt lại.
Cho nên, Hứa Thế An căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của Khánh Du.
Trong lòng anh rối bời, như rơi vào vực thẳm.
Không có ai muốn đem bạn gái mình hai tay dâng cho người khác, trừ khi không còn cách nào khác.
Anh bây giờ đã không còn cách nào khác rồi!
Sau khi Kiều Duyệt Nhiên đi vào, xem xét tình trạng của Hứa Thế An, chưa tỉnh.
Cô liền yên tâm rồi!
Miêu Doanh Đông xuống lầu, lên xe, Khánh Du vẫn ngồi trên xe của anh.
Miêu Doanh Đông nói chuyện với Khánh Du, câu được câu mất.
Ra khỏi bệnh viện, anh liền hỏi Khánh Du, cô đi đâu, đưa cô về trước.
Khánh Du nhìn anh Miêu chau mày, không dám nói.
Ngày hôm sau, Kiều Duyệt Nhiên nhận được một tin nhắn wechat, của Miêu Doanh Đông.
“Tôi muốn ăn bánh tam giác đường, khi nào làm cho tôi?”
Câu nói gửi đi không đầu không đuôi, Kiều Duyệt Nhiên trong bệnh viện, có chút ngây người.
“Anh Miêu, anh gửi tin nhắn cho tôi sao? Tôi không làm việc ở nhà anh nữa rồi!”
Bởi vì Miêu Doanh Đông cuối tuần không có gì làm, sẽ ở nhà ngủ trưa, có lẽ bây giờ mới ngủ trưa dậy, hồ đồ rồi, tưởng Kiều Duyệt Nhiên vẫn còn làm ở nhà anh.
“Cô cho rằng tôi già hồ đồ rồi phải không?” wechat của Miêu Doanh Đông trả lời lại.
Quả thật, Kiều Duyệt Nhiên cho là như vậy đấy!