Chương 1045 Sau khi nghe Tiền Hân Đồng chúc phúc, Lâm Mộng Đình nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bắt tay với cô ta, phóng khoáng nói: “Cảm ơn lời chúc phúc của cô Tiền. Cô Tiền mới là tiên trên trời, tôi còn thua cô Tiền nhiều”. “Cô có khen tôi như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi cậu Lý đây thích cô chứ không phải tôi!”, Tiền Hân Đồng liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, nói. “Đó là do anh ấy không có phúc phần!”, Lâm Mộng Đình cười nói. Tiền Hân Đồng cười khúc khích, nói: “Tôi thấy là do anh ấy rất có phúc nên mới lấy được một người phụ nữ như cô Lâm đấy chứ”. “Cô Tiền quá khen”, Lâm Mộng Đình nói: “Cô không cần gọi tôi là cô Lâm, cứ gọi tôi là Mộng Đình là được”. Tiền Hân Đồng chớp chớp mắt, nói: “Ừm… Vậy chi bằng tôi gọi cô là chị dâu nhé!” “Vậy thì… Không được ổn thì phải?”, Lâm Mộng Đình đỏ mặt, dù sao đây cũng chỉ mới là lễ đính hôn, họ vẫn chưa kết hôn mà! Đinh Hương đứng bên nói: “Em thấy rất phù hợp mà”. Lâm Mộng Đình liếc Đinh Hương một cái: “Đinh Hương! Em chớ nói lung tung!” Bọn họ cố ý tổ chức ở giữa hồ để chỉ có thể đến đi bằng thuyền để những người ở đây có muốn bỏ chạy cũng chẳng dễ gì. Chỉ có chỗ sau sân khấu là có cầu nối với đất liền nhưng nếu đi bằng lối đó thì sẽ bị mọi người trông thấy hết. Hơn nữa còn không biết là bọn họ có cài cắm gì ở đó hay không. Bên này vắng tanh vắng ngắt, lòng người bất an, bên kia lại vô cùng náo nhiệt. Sau khi trò chuyện một lúc, Tiền Khôn nói: “Thưa mọi người, có phải là chúng ta nên dừng lại hay không, không thể giọng khách át giọng chủ được, hôm nay mục đích chính là tổ chức lễ đính hôn cho chú Lý và cô Lâm. Tôi tới trễ nên đã bỏ lỡ mất các đoạn thú vị trước đó, không biết tiếp theo có còn tiết mục gì thú vị nữa không?” Từ Thông nói: “Ông Khôn, tiết mục thì chắc chắn là có rồi, đảm bảo sẽ làm ông hài lòng! Theo kế hoạch thì hiện tại đã tới lúc bà mối và phụ huynh hai nhà lên đọc lời chúc rồi. Tuy nhiên, tình huống của cậu Lý và cô Lâm khá đặc biệt, hôn ước của hai người được ông nội của cậu Lý và cụ Lâm lập với nhau, có giấy hôn ước làm bằng chứng. Hiện tại, ông nội của cậu Lý đã không còn nữa, chỉ còn mình cụ Lâm. Tiếp theo, chúng tôi xin mời cậu Lý giao giấy hôn ước cho cụ Lâm rồi mời cụ Lâm lên phát biểu”. Mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt. Lý Dục Thần lấy một tờ giấy ố vàng ra giao tận tay cho Lâm Thượng Nghĩa, nói: “Ông nội Lâm, đây là giấy hôn ước năm xưa ông tự tay viết, hôm nay cháu mang nó tới đây, hoàn thành nguyện vọng của ông nội cháu”. Lâm Thượng Nghĩa nhận tờ hôn ước, nhìn chữ ký và dấu điểm chỉ của mình và Lý Hữu Toàn trên đó, nhớ tới chuyện cũ chỉ như mới ngày hôm qua, không khỏi giàn giụa nước mắt. Trong số những người ở đây, chỉ có mình Nghiêm Tuệ Mẫn là từng nhìn thấy tờ giấy hôn ước này. Khi bà ta nhìn thấy tờ giấy ố vàng, nhớ tới ngày đầu tiên gặp Lý Dục Thần, trong lòng vô cùng hổ thẹn. “Cụ Lâm, cụ nói mấy lời đi”, Từ Thông nói. Lâm Thượng Nghĩa gật đầu, bước lên trước mấy bước, không nén nổi xúc động. Cụ run run kể lại chuyện mình ký giấy hôn ước với Lý Hữu Toàn, xác nhận chuyện Lý Dục Thần là con cháu của nhà họ Lý ở thủ đô. Chuyện này khiến Tiền Khôn cũng phải giật mình. Sau khi Lâm Thượng Nghĩa phát biểu xong đáng lẽ sẽ tới lượt người lớn của nhà họ Lý gửi lời cảm ơn nhưng hiện tại nhà họ Lý chỉ còn lại một mình Lý Dục Thần, không còn bậc cha chú nào.