Chương 1056 Tiền Nhược Vọng và Tiền Khôn muốn giúp Lý Dục Thần, chính bọn họ không thể ra mặt, càng không thể sử dụng tài sản chung, những điều này đều vi phạm quy định trong tộc. Nhưng bọn họ lại để Tiền Hân Đồng ra mặt. Nước đi này cực kỳ hay. Có Tiền Hân Đồng làm việc ở tập đoàn Kinh Lý, chẳng khác gì là để đoàn Kinh Lý hợp tác toàn diện với tất cả sản nghiệp trên khắp thế giới của nhà họ Tiền cả. Tiền Hân Đồng chỉ cần gọi một cú điện thoại, có con cháu nào của nhà họ Tiền sẽ không nể mặt mũi chứ? Mà nhỡ may có xảy ra chuyện gì thì cũng là Tiền Hân Đồng làm bậy, sẽ không trách cứ hai ông cụ nhà họ Tiền, càng sẽ không sinh ra ảnh hưởng tồi tệ gì với gia tộc. Thanh danh ngang bướng của Tiền Hân Đồng đã sớm nổi tiếng ở bên ngoài rồi! Vừa rồi Tiền Khôn nhiều lần đề cập đến cũng chính là có ý đó. Đây là những gì mà Cao Tử Hạng nhìn thấy. Một nước cờ hay này khiến ông ta bội phục cúi đầu xuống đất, bái phục chịu thua. Điều duy nhất khiến ông ta không ngờ được là cô Tiền này từ trước đến nay vẫn luôn thích làm theo ý mình, nghe nói ngay cả Tiền Nhược Vọng cũng không quản được cô ta, làm sao lại cam tâm đến tập đoàn Kinh Lý làm công chứ? Mọi chuyện đến đây cũng coi như là đã kết thúc. Có lẽ những người khác không nghĩ được nhiều như Cao Tử Hạng, nhưng ít ra cũng đã thấy được thái độ của nhà họ Tiền. Ngay cả cháu gái ruột đều đưa ra ngoài, thái độ này còn đáng giá hơn mười tỷ. Lần này, những hào môn thế gia xuất hiện tại đây hôm nay đều đã thấy rõ tình thế, chỉ cần không có quan hệ thân thích với nhà họ Viên, không có mối thù lớn với nhà họ Lâm thì đều đứng về phía tập đoàn Kinh Lý. Bên kia chỉ còn lại rải rác mấy nhà lúng túng đứng ở nơi đó. Sau khi xem hết một màn này của nhà họ Tiền, cuối cùng Viên Thọ Sơn đã giận tím mặt, mắng to: “Tiền Khôn! Cao Tử Hạng! Hai lão tặc kia! Lập ra cái kế độc địa như vậy để chiếm đoạt nhà họ Viên của tôi. Tôi nói cho các ông biết, đừng có vội đắc ý! Cho dù hai nhà các ông có hợp tác với nhau, Viên Thọ Sơn tôi có phải liều cái mạng già này cũng phải khiến các ông bị lột da!” Ông ta lại chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Họ Lý, có gan thì hãy đến đại hội võ lâm, không có thì cũng đừng tự xưng là đời sau nhà họ Lý ở thủ đô gì hết!” Dứt lời, ông ta hơi vung tay, lại nhổ một bãi nước bọt, đứng dậy nhảy ra khỏi thủy tạ, rơi vào trên mặt hồ, hối hả đạp nước mà đi. Mọi người đều kinh hãi, bây giờ mới biết được hóa ra Viên Thọ Sơn cũng là cao thủ võ đạo. “Bố!” Viên Nãi Minh kêu to, nhưng lúc này Viên Thọ Sơn sớm đã đạp nước rời đi, ngay cả con trai ruột như ông ta cũng bị bỏ lại. Viên Nãi Minh bất đắc dĩ, chỉ có thể xám xịt dẫn đám tùy tùng nhà họ Viên rời đi theo cầu nổi. Sau lưng truyền đến những tiếng huýt sáo, mà đám nhân viên do Từ Thông dẫn tới còn đang đứng tiếp khách trên cầu, hoặc là đứng ở đầu bên kia đều đang chỉ trỏ, cười nhạo bọn họ. Viên Nãi Minh cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu, tăng nhanh bước chân. Lưu Vinh Thành dẫn theo con gái Lưu Hiểu Tinh, còn có bố con nhà họ Phạm cũng theo sát phía sau.