Chương 1127 Liễu Chấn Võ suy nghĩ, rồi ông ta vẫn lắc đầu, nói: “Thần tiên sẽ không rêu rao mình là con cháu nhà họ Lý, thần tiên sẽ không đính hôn với thiên kim nhà giàu, thần tiên sẽ không tham gia đại hội võ lâm. Em chưa từng nghe nói có thần tiên nào lại để ý đến những thứ hư danh ấy”. “Vậy em nghĩ thần tiên quan tâm đến cái gì?” “Em không biết. Chưa có ai từng trông thấy thần tiên”. Liễu Kim Sinh than thở: “Đúng vậy, chưa một ai nhìn thấy thần tiên. Vậy em nói xem, anh có nên đưa món đồ ấy cho cậu ta không?” Liễu Chấn Võ im lặng một lát, sau đó ông ta nói: “Anh à, em không hiểu tại sao anh phải thừa nhận chúng ta đang giữ nó?” “Anh không thừa nhận thì cậu ta có thể tin sao?”, Liễu Kim Sinh mỉm cười: “Hơn nữa nếu anh không nhận thì sao lừa cậu ta mắc câu được? Cậu ta đã nói rồi đấy, tối nay cậu ta sẽ đến lấy”. Liễu Chấn Võ nói với giọng khó hiểu: “Nhưng mà cậu ta rất mạnh, chúng ta cần gì phải tạo cho mình một cường địch? Nếu là em, em nhất quyết không thừa nhận, hoặc là dứt khoát lấy nó làm lợi thế về mặt tình cảm, đưa cho cậu ta”. Liễu Kim Sinh lắc đầu, nói: “Chấn Võ, em không hiểu rồi. Cậu ta đi chung với A Mai, sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện của Lan Môn. Hơn nữa, bây giờ anh đang cần Thanh Long châu giải độc Thái Âm cho mình, đột phá cửa tiếp theo…” Ông ta ngẩng đầu nhìn chữ “Võ” cứng cáp, mạnh mẽ trên bức tường trong phòng luyện công, ánh mắt trở nên u ám. “Tông sư hàng đầu Nam Giang chỉ có thể là anh!” “Nhưng mà”, Liễu Chấn Võ nhìn ánh mắt của Liễu Kim Sinh, bất giác run rẩy: “Anh à, nếu cậu ta không tìm được lại làm to chuyện lên thì sao??” “Cậu ta sẽ tìm được”, Liễu Kim Sinh cười. Liễu Chấn Võ khó hiểu ra mặt, ông ta không rõ tại sao Liễu Kim Sinh lại nói vậy. Liễu Kim Sinh chỉ cười, không trả lời, đột nhiên ông ta hỏi: “Em cảm thấy cậu Na đến từ thủ đô thế nào?” … Mấy ngày trước, nhà họ Liễu nghênh đón một vị khách tôn quý – Na Nhữ An. Nhà họ Na là một trong tứ đại gia ở thủ đô, tuy thực lực xếp cuối trong bốn gia tộc, nhưng dù sao cũng là ông lớn ở thủ đô, ngoài nhà họ Tiền ra thì những gia tộc quyền quý ở Nam Giang đều không dám trèo cao. Nghe nói, cậu ấm Na Nhữ An này trước kia là con vợ lẽ, nhưng mà mấy năm trước người quản lý nhà họ Na Na Mạc Hòa chết, sau đó gia chủ Na Hi Nghiêu đột nhiên chỉ định Na Nhữ An – vốn cách một thế hệ – làm người thừa kế, có thể nói là quạ đen biến thành phượng hoàng chỉ sau một đêm. Liễu Chấn Võ không biết tại sao Na Nhữ An lại bất ngờ đến chơi, nhà họ Liễu rất ít khi tiếp xúc với thế gia ở thủ đô. Nhưng nếu đối phương đã đến thì không thể không đón chào, thậm chí còn phải tiếp đãi theo tiêu chuẩn cao nhất. Nhưng dù tiêu chuẩn tiếp đãi cao đến đâu thì Na Nhữ An cũng chỉ là vãn bối, vai vế không ngang bằng, Liễu Kim Sinh không cần ra mặt, theo nguyên tắc tiếp khách bằng vai bằng vế, đáng lẽ phải để vãn bối nhà họ Liễu, chẳng hạn như Liễu Húc, đón tiếp. Chẳng qua, suy xét đến thực lực của nhà họ Na cùng với thân phận gia chủ tương lai của Na Nhữ An, cuối cùng để cho Liễu Chấn Võ đứng ra tiếp khách. Liễu Chấn Võ là em họ của Liễu Kim Sinh, đồng thời cũng là người phụ trách thực tế mọi việc trong lẫn ngoài của nhà họ Liễu. Ông ta ra mặt là đã nể mặt quá rồi. Nhưng Na Nhữ An vừa đến đã đòi gặp Liễu Kim Sinh, bảo là có chuyện quan trọng.