Chương 1203 “Đạo sĩ cái đầu ông! Ông làm loại chuyện này, cũng không biết ai đang sỉ nhục đạo môn đâu!”, Mã Sơn mắng: “Nếu còn lắm mồm nữa, ông đây sẽ tìm một cái băng vệ sinh nhét vào miệng ông, để xem ông còn chửi bới nữa không!” Lưu Mạnh Vũ lập tức ngậm miệng. Chỉ là ông ta vẫn hung hăng trừng Mã Sơn, cứ như muốn ăn anh ta vậy. Lý Dục Thần chỉ vào Lưu Mạnh Vũ nói với Lang Dụ Văn: “Đây coi như là quà tặng cho chú, người này xử lý như thế nào tùy thuộc vào chú đấy”. Trong mắt Lưu Mạnh Vũ lóe lên một vẻ sợ hãi. Lang Dụ Văn cau mày nói: “Tôi biết Cổ đạo trưởng của Vạn Phúc Cung Mao Sơn, năm đó cũng coi như có chút qua lại. Tôi không hiểu chuyện đạo môn mấy người, nhưng Cổ đạo trưởng là người không tệ. Nếu là đệ tử Mao Sơn, vậy thì đưa về Mao Sơn đi. Tôi chỉ tìm Phan Phượng Niên tính sổ thôi”. Lý Dục Thần gật đầu nói: “Được, vậy thì đưa ông ta về Vạn Phúc Cung, là đồ đệ của người nào thì người đó chịu trách nhiệm, muốn đánh đòn thì cũng phải đánh mông chưởng môn Mao Sơn”. Lưu Mạnh Vũ nghe thấy anh làm nhục sư trưởng thì càng giận dữ, nhưng nghĩ tới Mã Sơn, muốn mở miệng ra lại ngậm chặt lại. Cốp xe đóng lại rầm một tiếng, Lý Dục Thần và Lang Dụ Văn ngồi vào trong xe, Mã Sơn lái xe đến Giang Đông. Trước khi đến thành phố Long, bọn họ đến Cô Tô trước một chuyến. Muốn động vào hào môn Giang Đông, đương nhiên phải thông báo với Từ Thông một tiếng. Lý Dục Thần đến khiến Từ Thông vô cùng kích động, tiếp đãi bọn họ như khách quý. Nghe nói bọn họ muốn đến thành phố Long xử lý nhà họ Phan, Từ Thông có chút giật mình, nhắc nhở: “Cậu Lý, nhà họ Phan và Mao Sơn có quan hệ rất thân thiết, cậu phải cẩn thận một chút”. Lý Dục Thần cười nói: “Nhà họ Từ sợ Mao Sơn à?” Từ Thông lập tức nghiêm mặt lại, nói: “Chưa nói tới sợ, nhưng chúng tôi là người làm ăn, từ trước đến nay vẫn luôn không muốn đắc tội với đạo môn. Vì sao nhà họ Phan có thể chiếm cứ thành phố Long, cũng là bởi vì sau lưng có Mao Sơn. Có không ít hào cường đã từng phải chịu thua thiệt dưới tay bọn họ, nghe nói đều là do thuật sĩ Mao Sơn ra tay”. Lý Dục Thần kinh ngạc nói: “Mao Sơn cũng là một trong số đạo môn xa xưa nhất, vì sao lại rơi vào cảnh tầm thường như thế?” Từ Thông nói: “Cũng không thể nói như vậy được. Chủ yếu là đệ tử Mao Sơn tương đối tạp nham, cũng chia ra rất nhiều phe phái. Nghe nói gia môn trên núi của lão đạo vẫn rất chính thống, nhưng không chịu nổi các đệ tử dưới núi làm việc phá hủy thanh danh của bọn họ”. Từ Thông lại giới thiệu một chút về tình huống Mao Sơn với Lý Dục Thần. Lúc ra về, ông ta thấy Lý Dục Thần chỉ đi một chiếc xe, liền nói: “Cứ như vậy đến nhà họ Phan thì không khỏi quá yếu thế, đường đường là cậu Lý, sao có thể keo kiệt như thế được! Tôi sẽ phái một đội xe đi cùng với cậu, mặc dù không giúp đỡ được cái gì, nhưng có thể phô trương thanh thế cho cậu”. Lý Dục Thần tưởng tượng thấy vậy cũng tốt. Anh muốn phục hưng nhà họ Lý, đúng là cần phải có thanh thế lớn một chút, liền đồng ý. Anh vốn cho là Từ Thông chỉ phái dăm ba chiếc xe, mỗi xe một tài xế cũng coi như là phô trương thanh thế rồi. Kết quả ông ta lại phái ròng rã tận ba mươi chiếc, tất cả đều là xe sang, trên mỗi chiếc xe ngoại trừ lái xe còn có bốn vệ sĩ áo đen. Ba mươi chiếc xe sang trọng tiền hô hậu ủng, kẹp xe của Lý Dục Thần ở giữa, đi lên cao tốc, lái thẳng đến thành phố Long. Đây đúng là thanh thế lớn mạnh.