Chương 124 Hoàng Tam cũng sững sờ, nói: “Anh Sáu, có phải có hiểu lầm gì không? Đây thực sự là cậu Lý, con rể của nhà họ Lâm”. “Con rể nhà họ Lâm? Nhà họ Lâm nào?”, Sáu Sẹo hỏi. “Ở thành phố Hoà này thì còn nhà họ Lâm nào nữa”, Hoàng Tam nói. “Ha ha ha…”, Sáu Sẹo đột nhiên cười phá lên, cười đến mức nghiêng ngã: “Con rể nhà họ Lâm? Ha ha ha, nếu như nó là con rể nhà họ Lâm thì tôi chính là tổ tâm của nhà họ Lâm! Ha ha ha…” Thái Vĩ Dân đập bàn: “Sáu Sẹo, cẩn thận với những gì mình nói đi!” Sáu Sẹo thu lại nụ cười, trừng mắt nói: “Anh Thái, đừng tưởng rằng tôi sợ anh, tôi biết anh có nhà họ Lâm chống lưng, nhưng thế thì sao chứ? Ở đây ai mà không có chống lưng?” Lý Dục Thần vô cùng ngạc nhiên khi nghe nói nhà họ Lâm đứng sau anh Thái. Thế thì tại sao gã ta lại phái người bắt cóc Lâm Mộng Đình? Đồng tử của Thái Vĩ Dân hơi co lại, ánh mắt lạnh lùng nói: “Sáu Sẹo, hôm nay anh đến đây để chơi hay là để gây sự? Nếu như thua không chịu nổi thì đừng có ra ngoài chơi làm gì!” “Ông đây đến là để chơi, thua tiền cũng chẳng sao, một hai triệu ông đây hoàn toàn có thể trả được, nhưng ông đây không vừa mắt thứ rác rưởi!”, Sáu Sẹo chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Cái gì mà con rể nhà họ Lâm, chó chết! Mới chiều nay nó còn cùng một mụ già lừa đảo ở chỗ tôi. Thứ bám váy đàn bà, ông đây nhổ vào!” Một ngụm đờm đặc bị gã ta phun mạnh xuống đất. “Anh nói cái gì?” Mã Sơn nổi gân xanh, chuẩn bị đứng dậy đánh nhau. Đột nhiên từ bốn phía có mấy người mặc đồ đen đi ra, trên tay mỗi người đều cầm một cây nỏ, đầu mũi tên tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. “Tôi khuyên các người tốt nhất đừng nhúc nhích”, Thái Vĩ Dân nói: “Mấy cái nỏ này là tôi chuẩn bị cho mấy con chó, đề phòng bọn chúng nổi điên cắn người. Trên nỏ có bôi Kali xyanua cho nên tôi cũng không muốn bắn vào người khác đâu”. Lý Dục Thần kéo nhẹ Mã Sơn, lắc đầu bảo anh ta ngồi xuống. Anh đương nhiên không sợ mấy cái nỏ đó, nhưng anh cần phải hiểu rõ sự tình. Về phần Sáu Sẹo, anh đã nghĩ ra cách để trừng phạt gã ta. Thái Vĩ Dân hỏi Sáu Sẹo: “Những gì anh nói là sự thật sao?” Sáu Sẹo nói: “Đương nhiên là thật. Con mụ kia mở một quán ăn nhỏ trên địa bàn của chúng ta, tôi rất tức giận, anh cứ đi hỏi đi, chuyện này ai cũng biết”. Ánh mắt của Thái Vĩ Dân xếch lên, sắc bén như một con dao, nhìn về phía Lý Dục Thần. Lý Dục Thần khẽ mỉm cười nói: “Sáu Sẹo, anh xúc phạm tôi cũng không sao, nhưng nếu như xúc phạm nhà họ Lâm thì anh có biết hậu quả hay không?” “Nhà họ Lâm con mẹ gì!”, Sáu Sẹo tức giận nói: “Cậu là người nhà họ Lâm sao? Khoác lác đến điên rồi cảm thấy mình thật sự rất giỏi sao?” “Nếu như anh nói tôi không phải còn rể nhà họ Lâm thì anh dám đánh cược không?” “Đánh cược gì?” “Nếu tôi không phải là con rể của nhà họ Lâm thì chứng tỏ tôi đang khoác lác, nên tôi sẽ cắt lưỡi của mình cho anh. Nhưng nếu như tôi là con rể nhà họ Lâm thì chứng tỏ anh bị mù, có mắt cũng như không. Lúc đó anh phải móc mắt ra cho chó ăn, anh dám cược không?”