Chương 1251 Hầu Khuê Đông không hiểu tại sao Trần Định Bang lại chọn cách mạo hiểm như vậy? Nếu mình mất lý trí một chút, dẫn theo các đệ tử của Hoa Anh đến nhà họ Trần thì sao, hậu quả này Hầu Khuê Đông không gánh nổi vậy Trần Định Bang ông ta gánh nổi sao? Chỉ vì một tên Lang Dụ Văn ư? Hầu Khuê Đông cảm thấy nhức đầu thì sao Nghê Hoài Kỳ không thấy đau đầu chứ. Kinh tế của Cô Tô mạnh hơn Kim Lăng, nhưng mà Kim Lăng là tỉnh lẻ, lại là cố đô của sáu triều đại, nơi tập trung của nhiều gia tộc lâu đời nên mới có địa vị cao hơn Cô Tô một chút. Nhưng người của Cô Tô vẫn không phục, thế gia nhà giàu ở Cô Tô và Kim Lăng vẫn luôn hình thành cục diện giằng co, và nhà họ Từ là người cầm đầu. Nhà họ Từ tới thế hệ của Từ Thông càng thêm ngang tàng, đưa tay len lỏi khắp mọi ngành nghề, sản nghiệp trải dài từ nam chí bắc. Nghê Hoài Kỳ biết Từ Thông ngoài những sản nghiệp công khai bên ngoài còn có rất nhiều thế lực mờ ám che dấu bên trong. Nhưng ông ta không ngờ rằng thế lực ngầm của nhà họ Từ khổng lồ như vậy. Mà lần này Từ Thông không màng đến chuyện bại lỗ nữa, lôi hết tất cả thế lực lên. Nếu quậy tanh bành thì có thể đúng như lời Từ Thông nói, cả Giang Đông gà chó không yên. Đương nhiên là Nghê Hoài Kỳ nơi khác như Giang Đông, thứ ông ta để ý là Kinh Khẩu nơi chốn của nhà họ Nghê. Vừa nhận tin một hàng dài phương tiện giao thông đủ loại từ xe bánh mì, xe tải, xe công trình cuồn cuộn trên đường cao tốc và quốc lộ từ Kim Lăng đến Kinh Khẩu. Từ Thông điên rồi! Điên mất rồi! Nghê Hoài Kỳ kết luận như vậy. Đây là cá chết lưới rách rồi! Đây là đối địch với cả Giang Đông! Nghê Hoài Kỳ không hiểu nổi Từ Thông mưu đồ cái gì? Chỉ bởi vì đánh chết một nho sinh bên cạnh ông ta thôi sao? Hay là vì buộc mình thả Lang Dụ Văn? “Nghê tông sư, làm sao giờ? Có muốn thả Lang Dụ Văn trước không?” Hầu Khuê Đông nghĩ tới nghĩ lui. Tuy rằng nhà họ Nghê là gia tộc hạng hai nhưng cũng bá chiếm Kinh Khẩu, đều có những sản nghiệp ngầm. Nhưng ông ta chỉ có mỗi võ quán Hoa Anh, nó do sư phụ để lại, là do năm ấy sư phụ dựa vào một đôi nắm đấm sắt đánh ra ở đại hội Vạn Quốc. Ông ta cũng không muốn võ quan Hoa Anh bị hủy hoại trong tay mình. Nghê Hoài Kỳ nhíu mày nói: “Hầu tông sư, lúc này chúng ta không được lùi bước. Ông lùi một bước, người ta sẽ lấn tới ba bước”. “Nhưng Trần Định Bang và Từ Thông kia điên hết rồi, hơi phiền phức đấy!”, Hầu Khuê Đông nói. “Hừ! Tôi thấy bọn họ chỉ hù người thôi!”, Nghê Hoài Kỳ nói: “Chúng ta không ngại bình tĩnh xem biến đâu”. “Làm thế nào để bình tĩnh xem biến chứ?” “Trước tiên đừng động tới Lang Dụ Văn, người nhà họ Phan tính báo thù thì tìm tên Mã Sơn kia trước. Cũng đừng gi ết chết, để lại một hơi, để chúng ta xem thử giới hạn của Trần Định Bang và Từ Thông ở đâu, đến cuối cùng là bão nổi hay là diễn hề đây! Nếu bọn họ dám quậy tanh bành thật thì đừng trách chúng ta không khách khí!” Sát khí chợt thoáng qua người Nghê Hoài Kỳ đến cả Hầu Khuê Đông cũng thấy hoảng sợ.