Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

chương 1287

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1287 Lý Dục Thần thu kiếm ý, định đợi ông ta nói hết. Hoàng Phủ Hiền nhìn chằm chằm kiếm tron anh tay. Thanh kiếm màu đen này thực sự kỳ lạ, hình dạng bằng phẳng không sắc không nhọn cũng thôi đi, quan trọng là thân kiếm toàn mau đen, màu đen đến lóa mắt, dường như màu đen này là một ánh sáng. Hoàng Phủ Hiền bỗng nhớ ra, sư phụ từng nói với ông ta, trong thế giới tu hành, có rất nhiều bảo vật thần kỳ. Có những bảo vật, một khi có được, chỉ cần nắm được cách sử dụng, người bình thường cũng có thể trở thành cao thủ. Thậm chí có những bảo vật, có sức mạnh hủy thiên diệt địa. Ông ta bỗng hiểu ra, Lý Dục Thần tuổi còn trẻ, lấy đâu ra thực lực cường mạnh như vậy, chẳng qua là vì trong tay có một thanh bảo kiếm mà thôi. Sát ý vừa nãy, rõ rang là nổi lên từ trời đất, ngưng tụ sơn xuyên, phát ra rộng khắp, vốn không phải phát ra từ trên người của một người. Sách xưa có viết: Trời phát sát cơ, vật đổi sao rời, địa phát sát cơ, rồng rắn nổi lên… Là thanh kiếm mày, thần khí này, đã kích động sát ý thiên địa. Hoàng Phủ Hiền hình như cũng hiểu ra, tại sao sư phụ Đồng Hạo muốn giết Lý Dục Thần, còn đặc biệt dặn dò, tốt nhất là bắt sống, nếu giết, thì phỉa mang cả xác và đồ vật trên người không sót cái nào về Lô Sơn cho lão ta. Thì ra, sư phụ đã nhìn trúng thanh kiếm của Lý Dục Thần. Ha ha ha, Hoàng Phủ Hiền cười điên cuồng trong lòng. Trời đang giúp ta! Nếu có được thanh kiếm này, thì đầu còn có để ý đến Châu Khiếu Uyên nữa! Ngay cả mấy lão quái vật của Minh Lộc cũng chẳng là gì hết. Võ đạo thiên hạ, mình ta độc tôn! “Ha ha ha…” Tiếng cười của Hoàng Phủ Hiền cắt ngang Nghê Hoài Kỳ đang định lên tiếng. “Cậu nhóc, muốn cứu Lang Dụ Văn không? Rất đơn giản, lấy đồ ra đổi!” “Đổi?”, Lý Dục Thần ngẩn người, nhìn sang Hoàng Phủ Hiền. “Đúng thế!”, Hoàng Phủ Hiền tràn đầy lòng tin, khóe miệng nhệch lên ý cười giảo hoạt: “Dùng kiếm trong tay cậu để đổi. Đưa kiếm của cậu cho tôi, tôi giao người cho cậu. Đây là cơ hội duy nhất của cậu, nếu không, cậu mãi mãi đừng hòng cứu Lang Dụ Văn ra”. Lý Dục Thần cau mày, hỏi: “Ông là ai?” “Hoàng Phủ Hiền ở Dự Chương!”, Hoàng Phủ Hiền nói: “Chắc cậu từng nghe đến tên của tôi, tôi lấy danh dự của tôi bảo đảm, chỉ cần cậu giao thanh kiếm trong tay, tôi không những trả Lang Dụ Văn cho cậu, còn có thể bảo đảm sau này hào môn Đông Giang sẽ không gây rắc rối với Lang Dụ Văn nữa”. “Hoàng Phủ Hiền!”, Lý Dục Thần gật đầu: “Trao đổi phải không? Vậy lấy đầu của ông ra đổi đi”. Nói xong, kiếm khẽ giơ lên, một đường ánh đen lóe lên. Hoàng Phủ Hiền sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi. Ông ta nhìn rõ đường kiếm khí đó. Nhưng đây cũng là kiếm thuật tiên gia chân chính mà ông ta nhìn lần cuối cùng. Sau đó, đầu của ông ta rơi xuống, rắc một tiếng đập lên mặt bàn đã nứt nghiêng đổ, rồi lại trơn trượt xuống, lăn đến bên bàn trà, xếp gần với đầu của Hầu Khuê Đông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio