Chương 154 “Biết, biết ạ! Sau này tôi không dám qua lại với nhà họ Lâm nữa”. “Không, anh vẫn là người của nhà họ Lâm. Anh cũng có thể tiếp tục hợp tác với Lâm Thiếu Hằng”, Lý Dục Thần nói tiếp: “Nhưng anh chỉ có thể là người của tôi!” Thái Vĩ Dân mừng rỡ nói: “Cậu Lý, tôi biết nên làm như thế nào rồi!” Lý Dục Thần gật đầu nói: “Tốt, về sau có chuyện gì có thể đến tiệm cơm Thân Dân tìm tôi, hoặc là đến quán bar Lam Kiều tìm người anh em Mã Sơn của tôi”. “Vâng, cậu Lý”. “Được rồi, cứ như vậy, mọi người nên làm gì làm đi. À đúng rồi, trường chọi chó này của anh tốt nhất đừng mở nữa, tích chút âm đức”. “Vâng vâng, anh không nói, tôi cũng sẽ đóng cửa chỗ này”. Thái Vĩ Dân thật sự sợ rồi. Tiếp tục mở cửa, gã ta sợ mấy con chó sẽ đến lấy mạng gã. “Cậu Lý, xử lý hắn ta thế nào?” Thái Vĩ Dân chỉ vào Chu Lợi Quân đang nằm xụi lơ trên ghế, hỏi. Lý Dục Thần liếc nhìn một cái, nói: “Cứ làm theo quy tắc của anh đi”. “Được ngay”. Thái Vĩ Dân giống như nhận được thánh chỉ, vớ lấy con dao bầu ở bên cạnh. Có Lý Dục Thần – vị thần này làm chỗ dựa, gã ta mới không sợ cái gì ông lớn Vụ Châu. “Chu Lợi Quân, mày nói xem, mày muốn giữ tay trái, hay là tay phải?” Chu Lợi Quân quỳ xụp xuống, cầu xin: “Cậu Lý, đại sư Lý! Tôi có mắt không tròng, có mắt như mù! Cầu xin cậu, tha cho tôi, tha cho tôi đi…” Lý Dục Thần không thèm liếc nhìn lấy một cái: “Anh xử lý xong rồi, thì giao người cho cậu Trần”. Nói xong, anh liền bỏ đi không ngoảnh lại. Phía sau truyền đến tiếng Chu Lợi Quân kêu thảm thiết như giết lợn. Từ trường đấu chó đi ra thì trời đã tối. Mã Sơn đặc biệt hưng phấn, cười suốt cả quãng đường lái xe. “Người anh em, không, anh Lý, về sau anh gọi em là anh”. Mã Sơn đã hoàn toàn tin phục Lý Dục Thần. Ai có một người anh em như vậy, cũng đều cảm thấy nở mày nở mặt. “Anh Mã Sơn, anh lại nói đùa rồi, từ nhỏ anh chính là đại ca của em và Đinh Hương. Anh gọi như vậy, là gạt hết tình anh em của chúng ta rồi”, Lý Dục Thần nói. Mã Sơn cười ha ha: “Không phải là do anh kích động quá sao. Người anh em, mấy đòn vừa rồi em đánh ra rốt cuộc là cái gì, võ công, hay là pháp thuật?” “Có cả hai”. “Ha, thật lợi hại!”, Mã Sơn cực kỳ hâm mộ. Lý Dục Thần cười nói: “Thực ra anh Mã Sơn à, thân thủ của anh cũng không tồi, từ nhỏ, những lúc đánh nhau anh chưa từng thua mà. Nếu có người chỉ điểm một chút, anh cũng sẽ rất lợi hại”.