Chương 161 Như thể đang suy nghĩ gì đó. Chần chừ một lúc, cô mới hỏi: “Vậy bây giờ anh… có còn muốn… huỷ hôn nữa không?” Lý Dục Thần hỏi ngược lại: “Vậy bây giờ cô đã biết đối tượng đính hôn là tôi, cô còn muốn phản đối nữa không?” Lâm Mộng Đình nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Tôi không biết nữa”. Anh cười: “Vậy thì đừng suy nghĩ, đừng hỏi nữa, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, không được sao?” Lâm Mộng Đình gật đầu: “Cũng đúng, cứ thuận theo tự nhiên đi”. “Phải đấy, đừng để bị gò bó, cứ tự nhiên đi, hình như cũng có câu hát thế này”, Lý Dục Thần nhẹ nhàng hát: “Để chúng ta yêu thật tự do tự tại…” Nghe thấy tiếng hát lệch tông không có điểm dừng này, Lâm Mộng Đình cười ha hả. Đây chính là tiếng hát của anh hùng văn võ song toàn, có tài trị quốc sao? Ha ha ha… Cười được một lát, cô bỗng nhiên hoàn hồn lại, nguýt mắt nhìn Lý Dục Thần. “Ai muốn yêu đương với anh chứ!” Trong không khí chợt có thêm một chút hương vị ngọt ngào. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi xuống, màn đêm trông như bạc, khói bốc ra từ vỉ nướng cũng trở nên như có linh khí. Tất cả mọi thứ đều nhẹ nhàng tựa như một giấc mộng xa xăm. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ khung cảnh như mơ này. Lý Dục Thần nhìn thấy một dãy số lạ. “A lô…” “A lô, phải cậu Lý không? Tôi là Thái Vĩ Dân”. “Cậu Lý, cậu đang ở quán nướng trên đường Vĩ Nghiệp phải không?” “Đúng vậy”. “Cậu Lâm biết cậu đang hẹn hò với cô Lâm ở đó, có thể cậu ta sẽ làm khó dễ cho các cậu”. Đương nhiên Lý Dục Thần biết là Thái Vĩ Dân báo tin cho Lâm Thiếu Hằng, nhưng anh cũng không vạch trần. “Anh ta không nhờ anh ra tay à?” “Có, nhưng tôi từ chối rồi, tôi nói bên trường đấu chó xảy ra chút chuyện, không điều người đi được”. “Anh ta có tin không?” “Tin, tôi đã kể chuyện của Chu Lợi Quân rồi”. Lý Dục Thần mỉm cười. Chu Lợi Quân là nhân vật có máu mặt ở Vụ Châu, gã ta đã bị Thái Vĩ Dân chặt tay, chắc Lâm Thiếu Hằng nghe cũng thấy nhức đầu thôi. “Ừ, ngoài anh ra, mấy chuyện này Lâm Thiếu Hằng sẽ nhờ ai làm?”