*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoặc là, Khuê Long sẽ không làm chuyện gì gây hại cho trái đất, không gây sự với bạn bè người thân nào bên cạnh anh ấy, thì Tô Thương sẽ đối xử thật lòng.
Nói đơn giản một chút, tuy lần này tiếp xúc với Khuê Long, đa số chỉ là hợp tác cho có lệ, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc Tô Thương sẽ bộc bạch tâm tình với Khuê Long cả.
Còn đến cuối cùng thái độ của anh ấy đối với Tô Thương như thế nào, thì phải xem biểu hiện sau này của Khuê Long.
"So sánh Long tinh với những tài nguyên khác thì tốt hơn nhiều, chắc là mình chỉ cần luyện hóa một viên Long tinh, là có thể đặt chân đế nguyên anh đỉnh phong luôn rồi."
Tô Thương vừa nghĩ, trong nháy mắt một viên long tinh đã xuất hiện trong lòng bàn tay anh ấy: "Tối mai, chính là thời khắc mấu chốt để linh khí khôi phục, mình cần phải nắm bắt thời gian, tranh thủ đặt chân đến nguyên anh đỉnh phong!"
Sau khi hạ quyết tâm, Tô Thương liền bố trí một trận pháp phòng ngự, để tránh bị quấy rầy, sau đó đột ngột vận chuyển Cửu U Trấn Ngục Quyết.
Còn Lý Nguyệt và Trương Thanh Thủy ở căn phòng sát vách bên cạnh, bây giờ vẫn đang tu luyện, không hề phát hiện ra cuộc trò chuyện trước đó của Tô Thương và Khuê Long.
Bời vì khi Khuê Long xuất hiện, liền dùng thực lực hóa thần đỉnh phong, phong ấn không gian xung quanh lại.
Hai người họ, đương nhiên sẽ không phát hiện ra.
Cứ như vậy, ba người tách biệt ở gian phòng khác nhau, tự mình tu luyện.
...
Chính lúc đó.
Tô Ma và Vương Phú Quý, hai người cuối cùng cũng tới được Giang Bắc.
Ban đầu, Tô Ma cũng bình thường, nhưng so sánh với Vương Phú Quý thì khá là hà khắc, thậm chí còn yêu cầu Vương Phú Quý đi bộ về phía Giang Bắc.
Sau khi tận hưởng mô mình sinh ba, Tô Ma giống như có chút mở mang đầu óc, suốt ngày cám dỗ Vương Phú Quý vào quán Bar.
Hai ngày nay, dưới sự chỉ đạo của Vương Phú Quý, Tô Ma vừa đi vừa dừng, chỉ cần dừng, là lại giày vò một phen, đến mức bây giờ Tô Ma cũng có chút hư hỏng rồi.
Vốn dĩ tuổi ông ta đã cao, bây giờ hốc mắt lại càng sâu hoắm thêm, nét mặt già nua, nhìn thoáng cho chút mệt mỏi phờ phạc, cơ thể như bị ai lấy mất hết sức sống.
"Cuối cùng đến Giang Bắc rồi."
Tô Ma nhìn thoáng qua chốn đô thị xa hoa lộng lẫy, nói với vẻ mệt mỏi: "Đêm nay hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, ngày mai linh khí sắp khôi phục lại rồi, không thể chậm trễ nữa."
"Sư phụ, nghỉ ngơi cái con khỉ ấy, con quen thuộc Giang Bắc nhất, nhân viên quán nào có