*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Viên cảnh sát tiếp tục nói: "Ngay sau đó, liền bị một bác gái làm tú bà, không nói lời gì, dẫn ông ấy đến khách sạn, cưỡng ép muốn để ông ấy chơi gái, ông ấy không đồng ý, bác gái đó liền cứng rắn, suýt chút nữa bị c**ng hi3p rồi."
"Ngay từ đầu, tôi tưởng ông ấy là khách làng chơi, thái độ đối với ông ấy không tốt chút nào."
Viên cảnh sát trẻ tự mình nói: "Đây cũng là sai lầm trong công tác của tôi, tôi đã nói xin lỗi ông ấy rồi, cũng đã nhận được sự tha thứ của ông ấy, lãnh đạo cũng phê bình tôi rồi."
"Có điều, ông ấy nói tên là Vương Dương Minh, nhưng trên hệ thống thì tôi tra không ra được tên người này."
Viên cảnh sát trẻ tuổi nhìn Tô Thương nói tiếp: "Vì thế mới gọi cậu qua đây, định tìm hiểu chút tình hình ở cậu."
Bị ăn mày cướp?
Bị tú bà cưỡng ép?
???
Tô Thương càng nghe càng mơ hồ, đường đường là lão môn chủ Thiên Cơ Môn, mà yếu như vậy sao?
Không đúng!
Tô Thương quan sát tỉ mỉ Vương Dương Minh vài lần, nhìn ra thực lực trong cơ thể của đối phương, cực kỳ kh ủng bố, so với mình còn mạnh hơn.
Bởi vì Vương Dương Minh có thể ẩn tàng, vì thế Tô Thương không có cách nào xác định được Vương Dương Minh rốt cuộc là cảnh giới gì, thậm chí ngay cả đối phương là hệ thống tu chân hay hệ thống luyện võ cũng nhìn không ra.
Nhưng có một điều có thể xác định, cái sức chiến đấu của tên Vương Dương Minh này, chắc chắn vô cùng đáng sợ.
Một người lợi hại như vậy, bị ăn mày cướp bóc, còn bị tú bà cưỡng ép, cái này không hợp lý nha.
"Tô Thương, cậu ở đâu, nói rõ thân phận một chút, phối hợp làm việc với chúng tôi." Lúc này, viên cảnh sát trẻ tuôi dò hỏi.
"Đồng chí cảnh sát."
Tô Thương vẫn chưa trả lời, lúc này, Lý Nguyệt cầm điện thoại di động đưa ra, khẽ cười nói: "Anh nhận cuộc điện thoại này một chút đi."
"Hửm?"
Viên cảnh sát trẻ tuổi dừng lại một chút, sau đó nhận điện thoại, biểu lộ cực kỳ cung kính, vội nói gấp: "Vâng, chúng tôi lập tức thả người."
Ngay sau đó.
Viên cảnh sát trẻ tuổi trả lại điện thoại cho Lý Nguyệt, khách khí nói: "Thì ra là cháu gái của ngài cục trưởng chúng tôi à, người này thì các cậu cứ mang đi là được."
"Bản thân ông ấy không phạm pháp, chúng tôi tạm giam ông ấy, chỉ là muốn xác nhận thân phận ông ấy thôi, nếu ông đã ra mặt, chúng tôi tất nhiên không có khí do gì mà giam ông ấy lại nữa." Viên cảnh sát trẻ mở miệng nói, cũng không phải vì thân phận của Lý Nguyệt mà lựa chọn thả người.
"Ừm, tôi hiểu rồi, làm phiền các anh rồi."
Lý Nguyệt lộ ra một nụ cười, sau đó nói: "Tô Thương, Vương tiên sinh, chúng ta đi thôi."