Chương 240 Hiện tại, Lâm Vân đang nhắm chặt hai mắt, đứng một tư thế kỳ quái, tay ôm ngực như đang đứng cọc vậy. Trên lưng cậu ta còn người rơm kia, nó vẫn không bị tổn hại gì. Rơm bị lửa tím thiêu rụi nhưng ngọn lửa chẳng hề tổn thương Lâm Vân hay người rơm. Một lát sau, Lâm Vân mở bừng mắt, thở ra một hơi dài. “Anh rể, em, em thành công rồi thì phải!” Lý Dục Thần gật đầu, túm một cái trong hư không, những đốm lửa tím còn đang cháy bị anh chộp vào tay rồi lại bị hất ra. Bốn đốm lửa bắn về phía Ngô Hiền. Ngô Hiền hoảng sợ, muốn tránh né nhưng không còn kịp rồi. Bốn đốm lửa lần lượt rớt trên tứ chí của ông ta rồi lập tức bùng lên thành lửa lớn. Ngô Hiền ra sức dập lửa nhưng dù ông ta làm thế nào thì lửa trên tay và chân đều không thể dập tắt. Càng kỳ quái hơn là lửa này chỉ thiêu ông ta, đụng tới thứ khác thì vật ấy chẳng hề hấn gì. Ngô Hiền bị bọc trong lửa gào lên. “A…” “Rốt cuộc mày là ai?” “Rốt cuộc là ai…” Giọng của ông ta nhỏ dần, cơ thể từ từ ngừng lại. Lửa tím tắt ngúm, chỉ còn một người đã bị cháy đen. Một cơn gió thổi qua, tất cả tan thành mây khói. Trên đời đã không còn đại sư Ngô nữa. Lý Dục Thần nói với Lâm Vân: “Đi thôi!” “À vâng!”, Lâm Vân gật đầu, trên lưng đeo người rơm, cầm theo bao tải, đi bên cạnh Lý Dục Thần, ra bên ngoài. “Còn lâu mới được ra khỏi đây!” Triệu Tứ Hải đột nhiên rút ra khẩu súng lục, nhắm vào hai người. “Các người đừng ai mong sống sót rời được đây!” Lâm Vân thấy súng thì có chút sợ hãi và lúng túng theo bản năng. Lý Dục Thần hờ hững nói. “Ngon thì ông nổ súng thử xem!” Chân anh không hề ngừng, ung dung đi qua họng súng của Triệu Tứ Hải. Lâm Vân thấy thế vội vàng đi theo. Tay Triệu Tứ Hải run rẩy, nhắm vào bóng lưng hai người… Biết rõ sau lưng có kẻ dùng súng chĩa vào mình mà Lý Dục Thần vẫn nhàn nhã như đi dạo vậy. Chỉ phần ung dung này thôi cũng khiến Lâm Vân mặc cảm. Ở từ đường nhà họ Lâm, ấn tượng của cậu ta đối với Lý Dục Thần chỉ được coi là không tệ.