Chương 246 Đinh Hương vừa nói vừa ngoéo tay. Thấy tính cách như trẻ con của cô ấy, tâm trạng của Lý Dục Thần trở nên vô cùng tốt. Bầu trời trên đầu họ trong xanh, giống như bầu trời khi họ còn nhỏ. Sau khi vấn đề mua nhà đã được giải quyết xong, Mã Sơn liền tiếp tục đi thuê biệt thự. Đinh Hương không biết tại sao bọn họ muốn thuê biệt thự, nhưng cô ấy cũng không hỏi. Đối với cô ấy thì hai anh trai đầu đang làm chuyện lớn. Nếu như những người lớn vẫn còn sống thì họ nhất định sẽ tự hào. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Đinh Hương tiếp tục đến làm việc tại quán cơm Thân Dân. Vốn dĩ theo ý của Lý Dục Thần và Mã Sơn thì bây giờ đã có tiền nên cô ấy không cần phải đi làm thêm, chỉ cần yên tâm học tập là được. Nhưng Đinh Hương cảm thấy rằng cô ấy không thể bỏ việc chỉ vì mình đã có tiền, cô ấy đã đồng ý làm thêm trong kỳ nghỉ hè, nếu như đột ngột bỏ việc thì sẽ mang lại rắc rối cho người khác. Những ngày nắng nóng thế này quán cơm biết phải tuyển người ở đâu chứ? Lý Dục Thần thật ra không cần phải đi làm, bởi vì ngay từ đầu anh đã là người dư ra, do chị Mai đã tốt bụng đưa anh vào làm việc để kiếm cơm ăn. Nhưng hôm nay Lý Dục Thần cũng không có việc gì khác để làm cho nên cũng cùng Đinh Hương đến cửa hàng, đúng lúc muốn chào tạm biệt mọi người. Có lẽ đây là ngày làm việc cuối cùng của Lý Dục Thần, cho nên bà chủ cũng phá lệ không đi làm tóc ngày hôm nay. Thay vào đó bà ấy đã bảo sư phụ Vinh nấu nhiều món ăn ngon, để mọi người trong cửa hàng có thể ngồi xuống ăn một bữa cơm đoàn viên. Mọi người thay nhau nâng ly chúc mừng Lý Dục Thần, chúc anh sẽ có một tương lai sáng lạn. Lý Dục Thần cũng rất xúc động. Những người này đối với anh không hề có vướng mắc lợi ích gì, lòng tốt của bọn họ đối với anh và Đinh Hương rất chân thành. Rượu vừa ngấm vào người thì mọi người cũng nói chuyện nhiều hơn. Sư phụ Vinh vẫn là nhân vật trung tâm trong cuộc trò chuyện, kể về mỹ thực và giai thoại từ khắp nơi trên thế giới, khiến cho mọi người lắng nghe liền tiếp thu được rất nhiều kiến thức. Đối với sự tình ở thủ đô thì ông ta rất ít nhắc tới, cho dù Lý Dục Thần cố ý hay vô tình hướng ông ta đến chủ đề đó thì sư phụ Vinh đều luôn nói tới nói quanh co về một vấn đề khác. Ông chủ Vương thì luôn mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng lại xen vào chọc tức sư phụ Vinh, thế là hai người lại bắt đầu đánh nhau. Sư phụ Vinh thường bị ông ấy chọc tức, cho nên khi say rượu thường sẽ chạy ra sau bếp lấy dao liều mạng với ông ấy. Lúc này, Tiểu Dương sẽ ôm sư phụ Vinh thật chặt cho đến khi ông ta bình tĩnh lại. Dù sư phụ Vinh có kích động đến cỡ nào thì ông chủ Vương vẫn luôn tươi cười, như thể bôi mật lên mặt vậy. Chị Mai thì làm như không nghe không thấy không biết, chỉ nhắm mắt làm ngơ trước cuộc cãi vã giữa bọn họ. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy lạ, ông chủ và đầu bếp cãi nhau kịch liệt như vậy thì quán làm sao có thể tiếp tục hoạt động?