Chương 257 “Trong ngôi nhà này đã xảy ra chuyện gì? Còn bí mật nào chưa được tiết lộ hay không?”, Mã Sơn khoác vai thanh niên kia rồi hỏi. Người thanh niên có vẻ hơi sợ Mã Sơn, liền nói: “Đại ca, em đã nói tất cả những gì mà em biết cho anh nghe rồi”. “Cậu nói cho tôi nghe cái quái gì chứ?”, Mã Sơn trừng mắt: “Ngay cả chuyện có bao nhiêu người đã từng chết ở đây mà cậu cũng không biết?” “Bởi vì em thật sự không biết”, thanh niên đau khổ nói: “Công ty của em cũng không phải là công ty đầu tiên nhận xử lý căn nhà này, đây là căn nhà được chuyển đến từ công ty khác. Nói thật, nếu như không phải anh có yêu cầu quá đặc biệt thì em cũng không dẫn anh đến đây”. “Tại sao?” “Ai lại muốn vào một nơi như thế này chứ? Đêm qua em còn gặp ác mộng!”, thanh niên nói. Lý Dục Thần hỏi: “Cậu đã từng gặp chủ nhà chưa?” Thanh niên lắc đầu nói: “Em chưa từng gặp người đó, nói thật, em còn nghi rằng căn nhà này không có chủ nhân nào cả”. Mã Sơn nói: “Nhảm nhỉ! Nếu không có chủ nhà thì chìa khóa cậu lấy ở đâu ra, quyền thuê nhà cậu lấy ở đâu ra? Người đại diện nếu không có hợp đồng thì sao dám cho thuê căn nhà này?” Người thanh niên nói: “Có hợp đồng nhưng người ký hợp đồng là ai thì người của công ty em cũng chưa từng gặp, nghe nói người đó từ thủ đô đến, sau đó lại đi nước ngoài, rất nhiều năm cũng chưa từng trở về, không thể liên lạc được. Khóa ngoài sân là do công ty em thay đổi. Em nghe đồng nghiệp nói rằng chủ nhân của căn nhà này có lẽ… là quỷ!” Lý Dục Thần cười nói: “Cậu nói vậy không sợ người ta không thuê nữa hay sao?” Người thanh niên nói: “Em lại càng sợ người thuê chết ở bên trong hơn! Nhà không cho thuê được thì cũng không lỗ chỗ nào, nhưng nếu có người chết bên trong thì xui xẻo rắc rối lắm!” “Được rồi, dẫn chúng tôi đi xem nhà đi”, Lý Dục Thần nói. Người thanh niên thở dài, rút chìa khóa mở cổng vào trong. Cánh cổng vừa mở thì bên trong liền thổi ra một trận gió vô cùng âm lãnh. Người thanh niên rùng mình vì gió lạnh, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi. “Hai người tự đi vào xem đi”, cậu ta nhét một chùm chìa khóa vào tay Mã Sơn. “Nhát gan vậy?”, Mã Sơn nói: “Cậu không sợ chúng tôi dọn hết đồ trong nhà đi hay sao?” Người thanh niên nói: “Hai người muốn dọn cái gì đi cũng được, dù sao em cũng không vào đâu, một khi vào thì em liền cảm thấy như mình sẽ mất đi mười năm tuổi thọ vậy”. Lý Dục Thần lấy chìa khóa từ tay Mã Sơn rồi nói: “Chúng ta đi”. Hai người bước vào trong. Sân rất rộng, mặt đất phủ đầy lá cây, cỏ dại đã mọc um tùm ở các góc. Một bên sân trồng một cây ngô đồng cao lớn, bên kia lại có một cái giếng. Có phòng nhỏ hai bên cũng một phòng chính ở giữa. Lý Dục Thần đi đến hai gian phòng hai bên trước, sau đó đi đến gian phòng chính. Dùng chìa khóa mở cửa phòng chính, vừa đẩy cửa ra thì lại có một trận âm phong đập vào mặt. Trong sân sau lưng anh, lá rụng bị gió thổi truyền đến tiếng xào xạc.