Chương 310 Mã Sơn hiếu kỳ nhìn anh, hỏi: “Làm như vậy có thể bắt được ma ư?” “Đương nhiên không thể, bây giờ chỉ bày xong trận lưới, còn cần mồi nhử để dụ dỗ con ma đó đến”. “Mồi nhử gì?” “Chính là…”, Lý Dục Thần cười xấu xa nhìn Mã Sơn: “Anh đó!” “Vãi!” Mã Sơn không nhịn được chửi thề một tiếng. “Thế em làm gì?” “Em trốn đi, thứ đó nhìn thấy em, chắc không dám đến”, Lý Dục Thần nói. Mã Sơn từ nhỏ đã gan dạ, tuy khu nhà này âm u, quái dị như vậy, nhưng anh ta rất dũng cảm, không hề sợ hãi, vỗ ngực nói: “Được, muốn anh làm thế nào?” Lý Dục Thần lấy ra hai xu bạc, đã xâu lại bằng dây đỏ, trên xu bạc còn rắc chu sa. “Treo cái này vào bên hông”. Mã Sơn nghi hoặc cầm xâu đồng xu, buộc dây đỏ dài lên hông, giấu đồng xu vào trong áo. “Từng nghe nói tiền xu Ngũ Đế trừ được tà, chưa từng nghe nói dùng xu bạc”. Lý Dục Thần nói: “Bất kể là tiền xu Ngũ Đế hay là tiền gì, lý do dùng tiền đồng trừ tà là tiền đồng lưu thông hàng năm, giấu trong người, qua tay nhiều người, hấp thụ nhân khí, nhân khí tức là dương khí, có thể tránh tà. Lâu nay, không có ai dùng tiền đồng nữa, gần với chúng ta nhất cũng chính là những xu bạc này”. Mã Sơn cười nói: “Vậy theo như em nói, chẳng phải nhân dân tệ là tốt nhất à?” “Tiền giấy dễ rách, lưu thông lâu cũng bị thu hồi. Hơn nữa, tiền giấy quá mỏng, muốn nạp khí thì phải có số lượng nhất định. Em kiếm cho anh ba mươi ngàn tiền mặt, dùng dây đỏ xâu lại, treo lên ngực anh, anh có muốn không?” Mã Sơn tưởng tượng trên lồng ngực treo ba sấp tiền giấy dày cộp, cười mắng nói; “Vãi, còn uy phong hơn đeo dây chuyền vàng ở cổ đấy!” Buộc xong xâu xu bạc, Lý Dục Thần bảo Mã Sơn lên giường trong phòng nằm nghỉ ngơi. Sau đó đặt một hòn đá lên trên tủ đầu giường, phía dưới hòn đá cũng có một lá bùa. Mã Sơn hỏi: “Tiếp theo thì sao?” Lý Dục Thần nói: “Sau đó anh cứ đợi, nhớ kỹ, có tình huống khẩn cấp, thì ném hòn đá trên tủ đầu giường. Em đi trước đây”. Nói xong anh liền ra ngoài. “Ấy, em đi thật hả?”, Mã Sơn hô nói. Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân thịch thịch, tiếng bước chân xa dần, rất hiển nhiên, Lý Dục Thần đã đi thật, hơn nữa còn không có ý quay lại. Mã Sơn đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Ánh nắng bên ngoài chói mắt, hoa tươi liễu xanh, ve kêu chim hót. Trái ngược hoàn toàn với sự tươi mát trong lành bên ngoài, chính là vẻ âm u lạnh lẽo trong phòng. Mã Sơn cảm thấy lạnh sống lưng, dường như có người đang hà hơi vào cổ của anh ta.