Chương 327 Lâm Thiếu Bình nói: “Lúc nãy tôi cũng có nói rồi, chỉ cần ông quỳ xuống dập đầu, sau đó mời bố và anh tôi trở về, công khai tuyên bố cho bố tôi trở thành gia chủ nhà họ Lâm thì tôi sẽ tha cho ông, cũng tha cho nhà họ Lâm”. Cả người Lâm Thượng Nghĩa run run, tức giận không thể kiềm chế được chỉ vào Lâm Thiếu Bình nói: “Cháu… Cháu…” Đột nhiên ông cụ phun ra một ngụm máu tươi. “Bố!” “Bố!” “Ông nội!” … Người nhà họ Lâm lần lượt đi tới, phía trước chính là một nhà Lâm Thu Thanh, trong đó có cả Nghiêm Tuệ Mẫn, Lâm Vân và Lâm Mộng Đình. “Ha ha, đến đây hết rồi hả, tốt! Tôi cũng đỡ phiền!”, Lâm Thiếu Bình cười lạnh nói. “Lâm Thiếu Bình! Con chó vong ơn phụ nghĩa này!”, Nghiêm Tuệ Mẫn mắng to: “Ông cụ đối xử với mày tốt như vậy, sao mày có thể nói ra những lời như thế?” Bốp! Không một dấu hiệu nào, Lâm Thiếu Bình cách đó mấy mét bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bà ta, một cái tát đánh tới. Nghiêm Tuệ Mẫn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất, mặt đầy máu tươi. “Mày dám đánh mẹ tao!” Lâm Vân vọt lên, chuẩn bị liều mạng với Lâm Thiếu Bình. Lâm Vân từng luyện võ, được Lâm Minh Thiền dạy dỗ, đã có chút căn cơ nhất định, cả Lý Dục Thần cũng nói là cậu ta có năng khiếu luyện võ. Nhưng đối mặt với Lâm Thiếu Bình, Lâm Vân còn chẳng có cơ hội ra tay. Cậu ta vừa mới xông lên đã bị Lâm Thiếu Bình bóp cổ. Lâm Vân cảm thấy khó thở, nhưng không có chút sức nào để vùng vẫy. “Mấy món võ mèo quào của mày ấy hả, sao không tìm đống đậu hủ đập đầu chết đi cho xong”, Lâm Thiếu Bình cười nhạo nói: “Thế này nhé, mày nói câu Lâm Thượng Nghĩa và Lâm Thu Thanh là loại khốn kiếp đi, rồi tao tha cho mày”. “Không bao giờ!”, Lâm Vân kiên cường nói. “Lâm Thiếu Bình, thả Lâm Vân xuống ngay! Cậu muốn cái gì thì chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc!”, Lâm Thu Thanh nói. “Bàn bạc?”, Lâm Thiếu Bình cười ha hả: “Mạng sống của tất cả các người đều nằm trong tay tôi, ông lấy tư cách gì để bàn bạc với tôi?” Lâm Thu Thanh tức không sao tả được, lại không biết phải làm thế nào. Mặt Lâm Vân tím tái, ánh mắt cũng trợn trắng nhưng cậu ta vẫn không chịu thua. “Lâm… Thiếu Bình… Mày… Đừng ngông cuồng quá… Tao… Anh rể tao sẽ giải quyết… Mày…”