Chương 350 “Mong là cậu ta có thể trở về được”, Phùng Thiên Minh thở phì phò cất súng: “Đi, theo tôi đến Thiên Tinh Quan một chuyến, tôi hỏi đạo trưởng Trương”. … Cửa quán cơm Thân Dân đã đóng, nhưng bên trong vẫn sáng đèn. “Cái gì mà cậu Lý ở thủ đô, cũng chẳng phải dạng ghê gớm gì! Cả mặt mũi cũng không dám lộ”. “Tôi đã nói rồi mà, làm gì có cậu Lý nào, nhà họ Lý ở thủ đô từ lâu đã không còn ai rồi, chắc chắn là một tên lừa gạt”. “Ai cần biết tên đó có lừa hay là không, chỉ cần không lừa tôi là được, lần này tôi đặt Vương Tông Sinh, thắng mấy trăm ngàn”. “Ồ, tôi bảo này ông Vương, ông không nói không rằng đặt cược hẳn mấy trăm ngàn, tôi đặt có mấy chục. Nói, ông có tin tức gì đúng không?” “Có tin tức gì đâu, ngốc cũng thấy nữa là, Vương Tông Sinh không thể thua được”. Ông chủ Vương và sư phụ Vinh cười tươi hớn hở trò chuyện. Chị Mai một mình ngồi tựa vào bàn ngoài cửa, chống cằm ngẩn người. “Mai à, đi thôi, bà đang chờ thằng bé tiểu Lý kia thật đấy à?” Ông chủ Vương cùng sư phụ Vinh lần đầu tiên đứng cùng một chiến tuyến. Chị Mai quay đầu lại, cười khẽ, nói: “Không đi được, tôi thua hết tiền trong vòng mấy năm nay rồi”. “Hả?”. hai người kinh hãi: “Thua hết hả?” “Phải, tôi đặt cậu Lý ở thủ đô thắng”. “A Mai, sao bà…”, sư phụ Vinh vỗ đùi thật mạnh. Trên mặt ông chủ Vương vẫn nở nụ cười thương hiệu đó, nhưng nụ cười lại cứng đờ. “Bỏ đi bỏ đi, thua thì thua, chúng ta cũng có tiền riêng mà, lấy nó làm vốn rồi đổi chỗ khác mở quán cơm”. Chị Mai lắc đầu: “Tôi không muốn tránh né nữa. Tôi muốn gặp Liễu Kim Sinh”. “A Mai…”, ông chủ Vương và sư phụ Vương đều dậm chân: “Thế thì không được!” Lúc này, Đinh Hương bỗng nhiên từ ngoài cửa đi vào, gọi: “Chị Mai”. “Đinh Hương, sao em lại tới đây?”, chị Mai hết sức bất ngờ: “Không phải đã nói với em là hôm nay đóng cửa, không cần phải đến làm sao? Hơn nữa cũng đã trễ thế này rồi”. Đinh Hương nói: “Anh Dục Thần nhờ em gửi lời đến cho mọi người”. “Cậu ta? Nói gì thế?”, ánh mắt chị Mai xuất hiện vẻ mong chờ. “Anh Dục Thần nói đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, cái hẹn ba ngày trước không tính, nhờ mọi người chờ anh ấy thêm vài ngày”. Chị Mai cũng ngớ người, không biết có nên đồng ý hay không. Hi vọng vừa dấy lên trong mắt cũng dần ảm đạm xuống, khẽ thở dài. Sư phụ Vinh không vui nói: “Nó bảo chúng tôi chờ thì chúng tôi phải chờ à, thằng nhóc Lý đó đâu rồi?” Đinh Hương nói: “Em cũng không biết nữa, lời đó là do anh Mã Sơn nhắn lại cho em”. Chị Mai chần chờ một lúc lâu, cuối cùng đưa ra quyết định khiến sư phụ Vinh và ông chủ Vương hết sức kinh ngạc… Ngày mai tiếp tục buôn bán!