Chương 416 Cho nên bà ta chắc chắn đó không phải là ám khí. “Một trăm triệu?”, cô gái phì cười: “Tôi không có hứng”. “Vậy cô tìm Lý Dục Thần làm gì?”, chị Mai hỏi. “Tôi là Lại Sa Sa, Lại Sĩ Công là em trai tôi”, người phụ nữ nói. Chị Mai nghe là khó hiểu: “Cô đang nói cái gì?” “Chị không hiểu cũng không sao, Lý Dục Thần có thể nghe hiểu là được. Các người là bạn của anh ta, anh ta không xuất hiện, tôi chỉ đành đưa các người đi”. “Ha, cô nói đưa đi thì đưa đi hả? Cũng phải cho chúng tôi xem bản lĩnh của cô đã!” Lại Sa Sa cười lạnh lùng một tiếng, cũng không thấy cô ta ra tay, đột nhiên từ trên người cô ta bay ra mấy điểm bóng đen. Chị Mai sớm đã chuẩn bị, giơ tay, mấy điểm ánh sáng bay ra từ trên tay bà ta. Ánh sáng và bóng đen va vào nhau trong không trung, phụt phụt mấy tiếng, rơi xuống đất. Khi mọi người nhìn xuống đất, đều kinh ngạc. Thì ra mấy con sâu trùng rơi xuống đất, còn đang ngoe nguẩy ở đó. Chị Mai hiểu ra, đối thủ không dùng ám khí, thậm chí còn không được gọi là vũ khí. Đây là cổ trùng! Lại nghe khẩu âm của cô ta, chị Mai bỗng hiểu ra: “Cô là Giáng Đầu Sư Nam Dương!” “Công phu ám khí của chị rất tốt!”, Lại Sa Sa nói: “Tiếc là, sau này chị không có cơ hội thi triển nữa rồi”. Nói xong, cơ thể cô ta rung lên, chi chít các điểm nhỏ màu đen từ trên người cô ta bay ra. Chị Mai thầm kêu môt tiếng không ổn, giơ cả hai tay, bắn ra một làn hào quang. Đây là tất cả ám khí trên người bà ta. Sư phụ Vinh cũng vung con dao trong tay. Chỉ thấy con dao đó tung bay lên xuống trong tay ông ta, càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành một luồng ánh sáng trắng. Ông chủ Vương lại nghênh đón bằng hai bàn tay, cùng với ông ta vung bàn tay lên, khói mờ bốc lên, trong không khí tràn ngập một mùi kỳ lạ nướng sâu trùng. Trong chớp mắt, sâu trùng chết la liệt khắp mặt đất. Sáu Sẹo nhìn sâu trùng chi chít la liệt còn đang nhúc nhích, đột nhiên buồn nôn. Gã ta thực sự không nghĩ ra, Lại Sa Sa giấu số sâu trùng này trên người bằng cách nào. Còn cậu Tra lại làm sao phát sinh quan hệ kỳ diệu với cô gái này. Toàn bộ cổ trùng rơi xuống đất, chị Mai thở nhẹ nhõm một hơi. “Giáng Đầu Nam Dương, cũng chỉ vậy mà thôi!” “Vậy sao?”, Lại Sa Sa cười lạnh lùng một tiếng: “Vừa nãy chỉ là một ít sâu nhỏ mà tôi tạm thời nuôi sau khi đến thành phố Hoà thôi, không tính là Giáng Đầu. Nói thật, sâu trùng của thành phố Hoà các người quá yếu, vốn không hợp để nuôi, còn kém xa so với ở Nam Dương”. “Vậy cô còn có thủ đoạn gì, cứ sử dụng hết ra đi”, chị Mai nói. “Tôi đã sử dụng rồi đấy!”, Lại Sa Sa mỉm cười nhìn ba người họ: “Các người không cảm thấy gì sao?” Chị Mai ngẩn người, vội vận chuyển chân khí, nhưng khí đan điền vừa dâng lên, bỗng đau một trận.