Chương 426 Tra Minh Huy không thể nào nghĩ nổi, tại sao mới qua một chớp mắt, tất cả người của anh ta đều nằm trên mặt đất rồi. Đây chính là đội Hắc Long mà nhà họ Tra dốc lòng bồi dưỡng! Đúng lúc này, lại thêm một đám người áo đen vọt ra. Tên cầm đầu là một người đàn ông trung niên vừa lùn vừa mập. “Chú Tưởng!” Tra Minh Huy thấy người tới như thể gặp được vị cứu tinh. Người kia chính là đội trưởng đội Hắc Long Tưởng Định Vũ, cũng là người có giá trị võ lực cao nhất của nhà họ Tra. Ngay cả Tra Nhi Tây tại Nam Dương cũng từng nói, chỉ cần có Tưởng Định Vũ, an toàn của nhà cũ sẽ được bảo đảm. Tưởng Định Vũ nhíu mày nhìn thành viên đội Hắc Long nằm đầy đất. “Cậu là ai? Dám đến nhà họ Tra diễu võ giương oai?” Nhưng Lý Dục Thần không muốn nói nhiều với ông ta. Đáp lại ông ta là một nắm đấm đầy mạnh bạo. Hai người cách nhau mấy mét, Lý Dục Thần vung một quyền cách xa Tưởng Định Vũ. Tưởng Định Vũ liền bay ra ngoài. Quẳng “bịch” một tiếng nặng nề xuống đất. Khóe miệng ông ta chảy máu, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, ngón tay run run rẩy rẩy chỉ vào Lý Dục Thần. “Cậu là Tông…” Chữ “Sư” chưa kịp nói ra khỏi miệng, ông ta đã ngoẹo đầu, nằm thẳng đơ, không biết còn sống hay đã chết. Trong lòng Tra Minh Huy khiếp sợ vô cùng. Tưởng Định Vũ, người biết đánh nhau nhất nhà họ Tra, mới lên sân khấu chưa đến mười giây, nói một câu lời kịch rồi cứ thế ngỏm luôn. Đặt trong phim ảnh, đây chính là diễn viên quần chúng tiêu chuẩn! Câu nói cuối cùng kia, Tra Minh Huy không nghe rõ, nhưng nhìn thế nào cũng giống như diễn viên muốn cướp suất diễn nên mạnh mẽ thêm thoại. Thấy người đàn ông trước mắt dần tiến lại gần mình, Tra Minh Huy hoảng sợ đến nỗi như nhìn thấy ma vậy. “Cậu, cậu đừng lại đây!” Tra Minh Huy cảnh cáo, thế nhưng giọng nói của anh ta cũng run rẩy như chân anh ta vậy. “Lại Sa Sa ở đâu?” “Tôi, tôi không biết!” “Anh còn dám nói không biết thêm lần nào nữa, tôi đánh gãy một chân của anh!” Lý Dục Thần lại tiến về phía trước một bước, lúc này đã đứng trước mặt Tra Minh Huy. “Tôi không biết thật mà!”, giọng Tra Minh Huy nghe như sắp khóc tới nơi: “Cô ta…” Anh ta chưa kịp nói hết câu thì Lý Dục Thần đã thình lình đá vào chân anh ta.