Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

chương 428

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 428 Lý Dục Thần gật đầu, xem như anh đã hiểu đầu đuôi câu chuyện rồi. “Anh phủi sạch tất cả những thứ liên quan đến mình đấy nhỉ?” “Không không, chuyện này không liên quan gì tới tôi thật mà! Tất cả là mưu kế tầm bậy của Sáu Sẹo cả, người muốn tìm cậu là Lại Sa Sa!” “Bọn họ đưa bạn tôi đi đâu rồi?” Tra Minh Huy lắc đầu: “Tôi không biết”. Bỗng dưng nhìn thấy ánh mắt của Lý Dục Thần trở nên sắc bén, anh ta hớt ha hớt hải giải thích: “Tôi không biết thật! Huyền Hàng Môn bọn họ có địa bàn riêng của họ!” “Huyền Hàng Môn…” Lý Dục Thần nhíu mày. Đây là một môn phái vu cổ hoạt động tại Nam Dương, khá có tiếng tăm. Tuy nhiên, bọn họ rất ít khi tiếp xúc qua lại với khu vực Trung Nguyên nên Lý Dục Thần không biết nhiều về họ. “Tôi không tin nhà họ Tra các anh không hề hay biết gì về những hành động mà Huyền Hàng Môn đã làm tại thành phố Hòa”, Lý Dục Thần hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói rồi, hễ anh nói một câu thừa thãi, anh sẽ mất một bộ phận trên người ngay. Tôi cho rằng câu vừa nãy của anh quá thừa. Bây giờ anh chọn đi, tay, chân, mắt, hay là…” “Đừng mà!”, Tra Minh Huy gào to, giọng điệu anh ta chứa đầy sự kinh hoàng. “Anh không chịu chọn thì tôi chọn ngẫu nhiên vậy”, Lý Dục Thần nói. Tiểu Dương tò mò nhìn anh, thứ này mà cũng chọn được à? Ngay khoảnh khắc Lý Dục Thần chuẩn bị ra tay, anh đột nhiên nghe thấy tiếng một người hét lên vang dội: “Dừng tay!” Một ông lão hơn sáu mươi tuổi bước ra khỏi nhà. Đó chính là Tra Võ Anh, gia chủ nhà họ Tra. Ngoài ra còn có chừng bảy, tám tay vệ sĩ đi bên cạnh ông ta. Mặc dù số người không đông nhưng tất cả đều có súng. “Bố!” Tra Minh Huy như nhìn thấy cứu tinh, anh ta cố gắng lết cái chân đã bị gãy bò ra phía sau. Tra Võ Anh nhìn thấy con trai mình ra nông nỗi này thì mặt mày tái mét. Tuy vậy, ông ta vẫn phải kiềm chế cơn thịnh nộ đang chực chờ trào dâng, lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần, chất vấn: “Cậu Lý phải không? Đúng là tài cao thật nhỉ, thảo nào nhà họ Viên phải treo thưởng một trăm triệu khắp chốn để tìm người giết cậu bằng được. Nhưng cậu có ngông cuồng quá không? Một mình cậu mà muốn đấu với cả nhà họ Tra à?” Tra Minh Huy đã lết đến bên chân bố mình, nhìn những người vệ sĩ cầm súng mà lòng cực kỳ yên tâm. Cho dù võ công có đáng sợ cỡ nào thì liệu đối phó nổi súng đạn không? “Giết cậu ta! Các anh mau nổ súng giết cậu ta đi!”, Tra Minh Huy gào lên. Các tay súng đều nhìn Tra Võ Anh để hỏi ý ông ta. Chưa có mệnh lệnh của Tra Võ Anh, bọn họ sẽ không ra tay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio